Cảnh sắc mặt trời
tháng ba thanh sạch, ngay cả hoa anh đào và mỹ nhân cũng phải ngập
ngừng. Xuân ý dồi dào, hôm nay quang cảnh và không khí vui vẻ ở trấn Bảo Bình không thể so sánh với thường ngày, trên đường một đám người chạy
tới chạy lui, đều là dáng vẻ vội vã, giống như sau lưng có ác quỷ địa
ngục đang đuổi theo.
"Này! Ngươi có nghe nói không? Chu tiểu thư
lại muốn tỷ võ chiêu thân rồi !" Một vị nam tử trẻ tuổi diện mạo chỉnh
tề hơi khẩn trương hướng về một vị nam tử diện mạo anh tuấn khác nói.
"Nghe nói rồi! Nghe nói rồi! Làm sao bây giờ? Ta muốn đi ra ngoài tránh một chút. . . . . ." Vị nam tử này hốt hoảng nói.
Nam tử trẻ tuổi lúc trước phiền não gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng
không muốn bị ép buộc đi tỷ võ gì đó, ngươi nói nàng. . . . . ."
"Xin hỏi hai vị huynh đài, tại sao hôm nay thị trấn này có nhiều người chạy
tới chạy lui như vậy?” Một đạo trong veo dễ nghe, âm thanh rất động lòng người truyền tới, cắt đứt hai người đang bàn luận xôn xao. Ngay sau đó
một vị thiếu niên áo lam từ trên chiếc xe ngựa nhảy xuống. Thiếu niên
này mắt sáng mày gọn, mặt như thoa phấn, môi mỏng hơi nhếch lên, giữa
cằm có một rãnh nông, lúc ngó xung quanh làm cho tinh thần người ta bị
cướp mất, nhất định là một tung tăng trần thế giai công tử!
Hắn
hướng về phía hai vị nam tử vẻ mặt khẩn trương dịu dàng cười một tiếng,
rãnh nông trên cằm khẽ lõm vào, làm cho người ta mê tít mắt, tim đập dồn dập, đoan trang mị hoặc mê người: "Tại hạ mới tới quý bảo địa, muốn
thỉnh giáo hai vị huynh đài, nơi này đang có chuyện gì náo nhiệt?"
Hai vị nam tử mừng rỡ liếc mắt nhìn nhau, hàng đến rồi! Còn là hàng ở nơi
khác! Ngay lập tức vô cùng khách khí trả lời: "Đúng vậy a, huynh đài tới vừa đúng lúc, phía trước có một tiểu thư đang tỷ võ chiêu thân, chiêng
trống vang trời, người ta tấp nập, tôn giá cũng không phòng đi tham gia
náo nhiệt."
Thiếu niên đưa ngón tay thon dài như ngọc lên sờ sờ
cái cằm, cau mày tiếc hận nói: "Tiểu thư tỷ võ chiêu thân à? Đáng tiếc!" Nghiêm trọng kháng nghị! Vì sao không phải là một nam tử tỷ võ chiêu
thân đi?
Thấy hắn có vẻ do dự, trong lòng hai vị nam tử âm thầm
lo lắng. Một vị nam tử trong đó đảo mắt tròn cười nói: "Hiếm có được cơ
hội như vậy, huynh nên tỷ thí một phen, tôn giá không đến liền thật là
đáng tiếc!" Giọng nói kia giống như nói nếu bọn họ không đi chắc chắn
hối hận cả đời.
Thiếu niên áo lam lui về phía sau mấy bước trở
lại bên cạnh xe ngựa, ở ngoài cửa xe nhỏ giọng hỏi người bên trong xe,
sau đó đi tới ôm quyền nói: "Cám ơn hai vị, tại hạ phải đi ngay nhìn cho đã con mắt, đa tạ!" Nói xong thản nhiên xoay người xe ngựa.
Hai
vị nam tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn thiếu niên đá xe ngựa lẹp xẹp đi xa,
nhất thời không che giấu được vui sướиɠ trong lòng, một người trong đó
vỗ tay cười nói "Thật tốt quá, người ở nơi khác. . . . . . Lại có bộ
dáng tuấn tú như vậy!"
Một vị khác nam tử cũng ngửa đầu cười lên
ha hả: "Trời cũng giúp ta! Chúng ta cũng không cần trốn ra ngoài, rốt
cuộc hôm nay Chu tiểu thư có thể được như mong muốn! Ha ha! Thật đáng để uống cạn một chén lớn a!"
Thiếu niên áo lam lên xe ngựa, hưng
phấn thét lên với hai vị cô nương trong xe: "Đi, có người tỷ võ chiêu
thân, đi xem náo nhiệt!"
Một vị cô nương dễ thương mặc thanh y
ngồi trong xe cười khẽ rót cho hắn một ly trà, hé miệng cười với một vị
cô nương khác đang nửa nằm nửa ngồi nói: "Tiểu thư, đợi lát nữa là có
thể xem náo nhiệt rồi!" Một bộ dáng cực kỳ mong đợi hi vọng.
Thiếu nữ nửa nằm nửa ngồi từ từ ngồi dậy, ngón tay ngọc xuân thông* khẽ vuốt
mái tóc dài buông xuống ở trước ngực, có chút xúc động thong thả nói:
“Thật không ngờ ta còn có thể sống thoải mái tự do như vậy, cuộc sống
không có gánh nặng, mỗi ngày chỉ lo ngủ lo chơi, không cần cả ngày lo
lắng đề phòng có ai tới hại ta, cũng không sợ có ai muốn dùng hèo để
đánh ta.” Nàng mềm giọng nói, âm thanh mềm mại đáng yêu động lòng người, chỉ tiếc bên mặt trái, từ huyệt thái dương đến gò má có một cái bớt màu xanh thật lớn, chếch bên sống mũi bên phải có một cái bớt đỏ vừa vừa,
mặc dù ở trên mặt nàng không nhiều đáng sợ, nhưng cũng chỉ có thể làm
cho người ta cảm thán đại thần tạo nhân đại thật sự quá không chuyên
nghiệp, đây chính là tung ra một sản phẩm thất bại, không hơn không kém!
* ngón tay ngọc thon dài như hành lá, tràn đầy sức sống
Thiếu niên tuấn nhã vân đạm phong khinh cười một tiếng: "Tính tình đã vi Tiêu Dao cửu, không làm Thần Tiên Diệc Phong lưu! Chúng ta liền bỏ ra 3000
phiền não, hưởng thụ trần thế phồn hoa này thật tốt."
Thiếu nữ
Trên mặt có bớt xanh và thiếu nữ mặc thanh y cười thầm, hết sức chấp
nhận. Nàng nghiêng đầu lười biếng tựa vào bả vai của thiếu niên, cười
nhẹ nhàng: "Đi vạn dặm đường còn hơn đọc vạn quyển sách, mấy tháng này
bản cô nương cũng coi như một người phóng khoáng rồi." Ba người nhất
thời cũng vui mừng nở nụ cười.
Không cần phải nói, ba người này chính là Thẩm Y Nhân, Sính Đình và Thính Vũ nhảy vách núi, đại nạn không chết.
Ngày đó Sính Đình và Thính Vũ nhảy xuống vách núi, trong lòng hai người kinh khϊếp nhắm mắt lại mặc cho số phận, thân thể nhanh chóng rơi xuống
dưới, gió thổi làm y phục và tóc của bọn họ bay về phía trước, trong
lòng hai người một chút tính toán trước cũng không có, tất cả đều là sợ
hãi và sợ hãi. Chỉ chốc lát nàng và Thính Vũ hoảng sợ phát hiện rơi
xuống ở bên trong một tấm lưới mây bền chắc, không đợi bọn họ cảm nhận
được vui sướиɠ sống sót sau tai nạn, lưới mây bởi vì bị bọn họ đυ.ng nặng lại đem họ bắn lên giữa không trung, chủ tớ hai người sợ đến mức liên
tục kêu lên, tay chân toàn thân vô lực, sau đó lại rớt xuống, lần nữa
rơi vào bên trong lưới mây, sau đó rung động lòng người lặp lại mấy lần, bọn họ mới xụi lơ ở trong lưới mây không thể động đậy.
Mắt nhìn
xuống dưới, sương mù lượn lờ, nhưng liếc mắt một cái nhìn đến vực sâu
vạn trượng không thấy đáy, hai người nhất thời choáng váng hoa mắt, nơm
nớp lo sợ, chỉ sợ hơi động một chút sẽ ngã xuống thâm cốc tan xương nát
thịt.
Thẩm Y Nhân toàn thân áo trắng cố ý tiêu sái, đột ngột đứng trên đỉnh vách núi nhẹ nhàng khoanh tay, nhìn bọn họ không ngừng bắn
lên rơi xuống, lại cảm thấy có chút thú vị, thúc hiệp mà cười đến run
rẩy hết cả người, ôm bụng vẫn kêu chơi thật khá. Tha lỗi cho nàng đi!
Nàng cũng không ngờ cái lưới mây này lại mắc cười như vậy.
Ngày
ấy nàng đi Chương phủ tìm Sính Đình thì ở trên nóc nhà nghe lén được mẹ
con Triệu thị đi Phủ Thượng Thư tìm Hồ lão phu nhân, cùng nhau bàn bạc
kế hoạch gϊếŧ chết Sính Đình. Nàng là kẻ tài cao mật lớn, lúc đi Bạch
Vân am tìm Sính Đình liền cũng nàng ấy tương kế tựu kế, cũng làm cho
người ta giả mạo Sính Đình dẫn mấy hộ vệ của Hiên Viên húc đi.
Lúc trước nàng ở vách núi dùng cái lưới mây này thử qua vô số lần, chỉ là
muốn tìm được chỗ nhảy xuống rơi vào trong lưới an toàn nhất, nàng còn
chuẩn bị sợi dây thừng đề phòng bất trắc phi thân xuống cứu người, bằng
bản lĩnh của nàng những thứ này đều là một đĩa đồ ăn, không thành vấn
đề.
Thấy vẻ mặt Thẩm Y Nhân hứng thú, bộ dáng nóng lòng muốn nhảy xuống thử chơi đùa, Sính Đình cả người vô lực đổ mồ hôi hột, nhũn như
con chi chi chỉ có thể sử dụng mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng ta, sử dụng ánh mắt khi dễ nàng ta! Mới để cho lương tâm của nàng ta đại
phát đem bọn họ từ trong lưới cứu ra.
Thẩm Y Nhân buộc hai người
lại sau đó từ từ bám vào vách núi, đem bọn họ sắc mặt tái nhợt an trí ở
một chỗ an toàn, bỗng nhiên đi xuống đem tấm lưới mây khổng lồ lên. Nàng rất rầu rỉ nhìn tấm lưới lập công lớn này, không biết đem nó để ở đâu
mới tốt.
Sính Đình và Thính Vũ còn có chút chưa tỉnh hồn, từ vách núi cao như vậy rớt xuống không chết cũng phải dọa ngất đi! Xin cho
nàng nhát gan một lần cuối cùng, về sau nàng sẽ làm mình tận lực kinh sợ không biến .
Khó hiểu nhìn cái lưới mây quấn quanh nhiều dây thừng lớn, đoán chừng là tăng bền chắc cho lưới, Thính Vũ đề nghị: "Đốt đi!"
Thẩm Y Nhân gật đầu một cái, hết sức chấp nhận: "Ừ, hủy thi diệt tích!" Nói
xong thoải mái kéo lưới lớn hướng đi tới nơi xa, không tốn sức chút nào
bộ dạng giống như kéo một khối vải rách, khiến Sính Đình và Thính Vũ
nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nàng là một Đại mỹ nữ phong nhã tài hoa
nha! Không cần làm ra bộ dáng nữ thổ phỉ Lực Đại Vô Cùng có được hay
không? Quá không hòa hài rồi!
Dừng lại Ở đáy vực một chút, ba
người an vị trên xe ngựa ra khỏi sơn cốc, hỏa tốc chạy ra khỏi Kinh
Thành, một đường đi đến Giang Nam xuân về hoa nở. Ngồi ở trên xe ngựa,
khoảng cách ngày càng xa Kinh Thành, trong lòng của Sính Đình càng cảm
thấy nhẹ nhõm thoải mái, nghĩ tới sau này mình và Hiên Viên Húc chân
trời góc biển mỗi người một phương, dứt khoác đem đoạn tình cảm khúc mắc không có kết quả vứt ra sau ót, coi như làm lại người khác.
cũng không biết Thẩm Y Nhân lấy ở đâu nhiều bạc như vậy, trong tay Sính Đình vẫn còn có chút ngân phiếu, trong lúc nhất thời ba người giống như cùng đào thoát nhà tù, nhà giàu mới nổi, một đường ăn ăn uống uống, giống
như Tán Tài đồng tử chuyển thế phải đi chơi thật nhiều, nơi nào có náo
nhiệt liền đi tới nơi đó.