Thấy hắn không hề
chớp mắt nhìn mình chằm chằm, trầm mặc không nói, trong lòng Chương Mỹ
Ngọc đắc ý, lần đầu tiên đơn độc ở chung với Hiên Viên Húc làm cho ả vui sướиɠ đến mức choáng váng, dĩ nhiên không phát hiện ánh mắt của hắn
tràn ngập thù hận khắc cốt ghi tâm, còn tưởng rằng hắn bị gương mặt xinh đẹp phong tình của mình mê hoặc.
"Sĩ vi tri kỷ mà chết, nữ vi
duyệt kỷ giả dung", hôm nay đúng là ả tỉ mỉ vắt óc suy nghĩ cách ăn mặc
một phen, để có thể thu hút ánh mắt của hắn đặt lên trên thân thể ả,
hiện tại Sính Đình chết rồi, không còn nữ tử nào đẹp hơn ả uy hϊếp ả
được nữa. Trên gương mặt trắng noãn của ả tất cả đều là ý thẹn thùng
không đứng đắn, môi son khẽ mở, mềm mại hô: "Thế tử gia. . . . . ."
"Đồ đâu?" Không đợi ả làm bộ làm tịch phun nhiều thêm vài chữ, Hiên Viên
Húc cau mày giống như nhẫn nại không được lên tiếng cắt ngang ả, giọng
nói lạnh lẽo cứng rắn, rõ ràng đối với ả tròn hay méo, xấu hay đẹp cũng
không cảm thấy nửa phần hứng thú.
Mặt mày hớn hở của Chương Mỹ
ngọc không tự chủ được hạ xuống, trong lòng buồn bực không chịu nổi muốn điên cuồng thét chói tai, không thể làm gì khác hơn là chầm rì rì ngoắc gọi nha đầu đem một bọc quần áo màu xanh cầm tới. Dung Sa..d.đ,l.q.đ.. Ả rưng rưng nước mắt nhìn bọc quần áo, đau lòng muốn chết nói: "Thế tử
gia, những thứ này chính là Tam muội. . . . . ." Ả nghẹn ngào không nói
được, nhỏ giọng khóc ồ lên, bả vai mảnh mai run rẩy, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, cực kỳ động lòng người.
Ngay lập tức Hiên Viên húc nhanh
như tia chớp đưa tay đoạt lấy bọc quần áo, ôm vào trong ngực, đè ở ngực
thật chặt rũ mắt xuống không nói. Qua một lúc lâu mới dùng tay run rẩy
mở túi quần áo ra, tỉ mỉ tra xét đồ vật bên trong, chỉ có hai kiện quần
áo cũ của Sính Đình còn có một đôi hoa tai bằng ngọc ở bên trong.
Thấy vật nhớ người, vật còn nhưng người vĩnh viễn đã mất! Trong chốc lát hắn đau lòng không thể thở nổi, chỉ muốn bất chấp tất cả mà vùi đầu vào
trên y phục lớn tiếng khóc. Nhưng cái gì hắn cũng không làm, chỉ là tràn ngập thâm tình chậm rãi vuốt ve những bộ quần áo kia, giống như vuốt ve hoa tươi, giống như vuốt ve người yêu xinh đẹp, thậm chí khóe miệng của hắn còn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên so với khóc còn khó
coi hơn.
Chỉ chốc lát sau, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại, khẽ giơ bàn
tay thon dài động lòng người, hai ngón tay trên tay giống như lơ đãng
giật giật, sau đó không chút lưu tình xoay người nhẹ nhàng lướt đi.
"Thế tử! Người. . . . . ." Chương Mỹ Ngọc nhíu lại lông mày được kẻ đen tinh tế, dậm chân không cam lòng nhìn bóng lưng hắn rời đi, lời nói mời ở
lại còn chưa nói ra miệng, bất ngờ đám hắc y nhân liền vọt tới bên cạnh
ả. Ả há hốc mồm cứng lưỡi nhìn đám người lạnh lùng xa lạ, thoáng chốc
hoa dung thất sắc, cả người sợ không thể nhúc nhích rồi.
"Lả tả!" Một trận kiếm phong lãnh liệt thoáng qua, vẽ ra từng vết máu thật sâu
trên da thịt mền hơn đậu hũ của ả. Chương Mỹ ngọc bụm mặt điên cuồng
thét chói tai "A! A! Mặt của ta. . . . . ." Máu đỏ tươi mãnh liệt chảy
theo ngón tay bụm mặt của ả, sau đó uốn lượn theo cổ tay tí tách rơi
xuống đất. Ả kiêu ngạo nhất là dung nhan a? Tại sao những người này lại
đối xử với ả như vậy? Ả vì Hiên Viên Húc tính tóan mưu kế tường tận làm
sao lại có kết quả này? Không chịu nổi đả kích kinh thiên này ả lập tức
ngất đi.
"Ừ. . . . . . Ưmh!" Cũng không lâu lắm, trên mặt như thêu như đốt vô cùng đau đớn làm cho Chương Mỹ Ngọc tỉnh lại
Ả run lẩy bẩy nhìn người phụ nữ trung niên tô son trát phấn và mấy người
đàn ông thô bỉ trong phòng, miễn cưỡng chống đỡ thân thể yếu ớt từ trên
mặt đất ngồi dậy. Thấy mấy tên đàn ông mê đắm đi về phía ả, ả khủng
hoảng không ngừng lui về phía sau: "Các ngươi là ai? Đây là đâu vậy? Tại sao Bản tiểu thư lại ở chỗ này?"
Người phụ nữ trung niên chán
ghét liếc ả một cái, khóe miệng đỏ tươi hếch lên, khinh miệt cười trả
lời ả: “Cái gì đại tiểu thư? Tới nơi này của lão nương thì đều là tỷ
muội ở trong động, phi! Đừng ở đó giả bộ thanh cao, bằng không lát nữ
lão nương sẽ có thủ đoạn chà xát ngươi, cho ngươi biết thế nào là dễ
chịu!”
Nghe được động tỷ muội, Chương Mỹ Ngọc tuy là đại tiểu thư nuôi dưỡng tại khêu phòng cũng hiểu rõ là sự việc gì, lại nhìn ánh mắt
da^ʍ tà lóe sáng của đám đàn ông kia, trong phút chốc ả sợ hãi tới cực
điểm, cả người từng trận rét run, ả lắp bắp nói: ". . . . . . Ngươi. . . . . . Các ngươi muốn thế nào? Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta nói cho
các ngươi biết a, ta là đại tiểu thư Chương phủ, ngoại công ta là Lễ Bộ
Thượng Thư Triệu đại nhân, nếu như các ngươi dám đυ.ng đến ta, ngoại công ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi!"
Người phụ nữ
trung niên giống như nghe được truyện cười trên trời, cười ngã nghiêng
ngã ngửa, phấn trắng kém chất lượng lã chã rơi xuống dưới: “Ha ha! Lần
đầu tiên lão nương nghe được loại chuyện cười này, ngươi đã xấu xí như
vậy! Ta đây chịu thu nhận đã là phúc khí của ngươi, ngươi nhìn gương mặt của ngươi một chút đi, lão nương không có thời gian lôi thôi dài dòng
với ngươi, các huynh đệ, lên! Để lão nương xem xương của nó cứng bao
nhiêu!”
Chương Mỹ ngọc nghe vậy cả kinh thất sắc, kể từ lúc nào ả trở thành xấu xí rồi hả ? Ả đột nhiên nhớ lại một trận kiếm quang lấp
lánh cùng đau đớn kịch liệt trên mặt, kinh hoàng luống cuống, tay không
ngừng run rẩy chạm vào từng vết máu vắt ngang dựng thẳng trên mặt. Hoảng hoảng hốt hốt còn tưởng rằng chỉ là ở trong cơn ác mộng, chờ tỉnh mộng ả vẫn là đại tiểu thư Chương phủ dịu dàng xinh đẹp.
Mấy tên đàn
ông kia như lang như hổ cũng không đợi kịp, từng đôi mắt nóng bỏng không ngừng đảo quanh vóc người trước lồi sau vểnh của ả, khuôn mặt da^ʍ tà
không chịu nổi. Mặc dù trên mặt nữ nhân này ngổn ngang vết thương làm
cho người ta nhìn ghê tởm, nhưng làn da dưới quần áo lại cực kỳ trắng
nõn mê người, cùng lắm thì lúc chơi ả bịt mặt của ả lại, tưởng tượng ả
là một đại mỹ nhân là được
Chương Mỹ Ngọc bị những ánh mắt tràn
đầy du͙© vọиɠ không giấu diếm nhìn đến mức co rúm lại, giống như đà điểu
vùi đầu vào trong khủy tay, muốn dung cách này ngăn cản mấy tên đàn ông
vô lễ dòm ngó
Trong lúc tinh thần Chương Mỹ Ngọc vẫn còn hoảng
hốt một người đàn ông đã đưa tay ôm ả vào trong ngực, một người đàn ông
khác tiến lên "Xích roạt" một tiếng xé rách quần áo của ả, tay bẩn cách
cái yếm hung hăng ả nắm chặt.
"Oa! Thật là trắng a! Dáng người này quả thật không tệ!” Một người đàn ông khác cũng chảy nước miếng đi qua hỗ tợ
"Không nhìn ra ngươi xấu xí như vậy mà được chăm sóc rất kỹ a! Ừm! Anh em ta
cùng ngươi đùa đùa nghịch nghịch!" Một người đàn ông nhào lên nắm lấy
hai chân của ả kéo lên, liền lọt bỏ qυầи ɭóŧ của ả. Mấy tên đàn ông khác cửa miệng đều phun ra lời nói hạ lưu vô vị, tay cũng không ngừng dạo
chơi trên cơ thể nở nang của Chương Mỹ Ngọc.
Đã bao giờ Chương Mỹ Ngọc chịu qua loại nhục nhã này, sợ tới mức điên cuồng vùng vẫy thét
chói tai: "Các ngươi cút ngay! Lấy tay bẩn thỉu của ngươi ra! A! Đừng
đυ.ng ta. . . . . .", thế nhưng phản kháng như vậy lại càng kí©h thí©ɧ
du͙© vọиɠ của nam nhân, làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn không thôi. Ả
làm sao địch lại những nam nhân Lực Đại Vô Cùng, chỉ chốc lát ngay một
mảnh vải nhỏ cũng không còn, bại lộ trước ánh mắt đối khát của đám đàn
ông.
Ả hoảng sợ đến mức nước mắt đều lòi ra, nhưng cũng không thể ngăn cản bọn ác lang chút nào, ả đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người phụ nữ trung niên vẫn chưa rời đi, nhưng người phụ nữ kia một mực đứng
một bên thưởng thức kịch hay, vẻ mặt không chút hứng thú nhìn về ả. Ả
tuyệt vọng đem con ngươi đóng chặt, một dòng nước mắt theo khóe mắt nhắm chặt rơi xuống, đọng đầy trên đất.
Giây lát trong phòng liền
truyền ra tiếng kêu đau thảm thiết của Chương Mỹ Ngọc, "A! Đau a! Ưmh —
ưmh —— ô" một người đàn ông ra tay gọn gàng kéo cằm của ả xuống, tránh
cho ả tự sát phá hư thích thú của anh em, hơi thở nặng nề của đàn ông và lời nói khó nghe tiếp tục truyền ra ngoài.
"Làn da thật trơn trượt! Quả đào cũng non mềm!"
"Con bà nó, con nít thật là tốt! Ngao. . . . . ."
"Tử Đại Đầu! Ngươi nhanh lên một chút, lão tử còn chờ đấy?"