Lưu Tuyền Sơn vắng vẻ hẻo lánh cách Bạch Vân Sơn hơi xa, địa hình rất dốc, một con đường nhỏ
gập ghềnh uốn lượn, uyển diên quanh co, cuộn tròn hướng lêи đỉиɦ núi,
hai bên sườn núi cao ngất xanh biếc. Trên đỉnh núi, một thiếu nữ mặt đầy vết tích mềm nhũn dựa vào tảng đá lớn bên cạnh, trong miệng bị nhét vải bố, tay chân đều bị trói.
Thấy Sính Đình thở hồng hộc leo lên
dốc núi, trong đôi mắt sưng đỏ của nàng ta toát ra vẻ khủng hoảng, nôn
nóng hướng về phía Sính Đình liều mạng lắc đầu, mãnh liệt muốn ngăn cản
nàng đi qua đây, nước mắt theo gương mặt tràn đầy vết thương bầm tím của nàng ta từng chuỗi rơi xuống, rất nhanh đã ẩm ướt y phục trước ngực.
Gió bắc thổi vù vù lạnh thấu xương, quét đến trên mặt gây ra buốt nhức y như bị dao cắt. Một hơi leo lêи đỉиɦ núi cả người Sính Đình đổ mồ hôi
dầm dề, không ngừng thở dốc. Nàng lấy tay vỗ bộ ngực kịch liệt phập
phồng, sắc mặt tái nhợt run lập cập đi tới bên cạnh Thính Vũ, ngồi xổm
xuống nhẹ nhàng đem vải bố trong miệng nàng ta kéo ra, lại trầm mặc
không nói cởi dây thừng trên tay nàng ấy.
"Hô! Tiểu thư, người đi mau. . . . . . Không cần lo ta. . . . . . Mau rời khỏi nơi này!” Thính
Vũ dùng sức trong ngực phun ra miệng một đại trọc khí, cố nén đau đớn
trên mặt và tê dại khó chịu trong miệng, cuống cuồng thúc giục nàng rời
đi. Nàng ta và Tĩnh Vân sư thái ở dưới chân núi giao ước nơi tập họp sau đó liền tách ra, sau khi chọn mua một chút nhu yếu phẩm cho tiểu thư và nàng thì bị mấy nam nhân che kín miệng bắt đi, lúc đó nàng liều mạng
dốc sức vùng vẫy kêu cứu mạng, nhưng lại bị người ta đánh bất tỉnh mang
tới trước mặt độc ác của Triệu thị và Chương Mỹ Ngọc..
Nàng bị
Chương Mỹ Ngọc hung hăng tát bạt tai tỉnh lại, sau đó bị trói chặt tay
chân miệng cũng chặn lại, giữa tiếng cười ha hả đắc ý của Chương Mỹ Ngọc cùng Triệu thị bị đưa đến nơi này.
Tay Sính Đình cố sức cởi bỏ
dây thừng, một tay nắm Thính Vũ ôm vào trong ngực, nước mắt thương tiếc
cuồn cuộn rót vào y phục sau lưng của Thính Vũ, nàng khóc không thành
tiếng, nói không thành câu: "Đều tại ta. . . . . . Hại ngươi. . . . . . ! Phải đi, chúng ta phải đi. . . . . . !"
"Muốn đi? Ha ha! Ở đây
có hai tiểu cô nương, các huynh đệ mau tới đây! Chúng ta lại có thể ăn
mặn rồi !" Dung Sa..d.đ.l.q.đ.. Đột nhiên trên sơn đạo xông tới mấy
người đàn ông thô kệch, một đám hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.
Sính Đình và Thính Vũ bỗng chốc ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, nhìn mấy người đàn ông đến gần, cả người kịch liệt run rẩy, rõ ràng là bị giật mình. Cấp bách, Sính Đình nhanh chóng
đứng lên, đôi mắt sáng quan sát xung quanh một phen, quyết đóan rõ ràng
thật nhanh lôi kéo Thính Vũ đi lui về phía sau.
"Lão đại, chúng
ta nhặt được bảo vật a….., dáng dấp tiểu nương tử này trông thật xinh
đẹp, cho tới bây giờ ta đây còn chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy!”
Một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn ngơ ngác nhìn Sính Đình, bọn hắn đã bao
lâu rồi chưa gặp qua người xinh đẹp như thần tiên phi tử, không khỏi
phát ra âm thanh vui mừng .
"Oa, lão tử cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, da trắng như vậy non mềm
như vậy . . . . . ." Mấy tên vạm vỡ khác cũng chảy nước miếng, cười cợt
làm vui xông tới, lời lẽ tục tĩu tiếng gầm bên tai vang lên không dứt.
"Các ngươi không được qua đây! Bước tới chúng ta liền nhảy xuống!" Sắc mặt
Sính Đình trắng bệch hướng về mấy tên đại hán* kia lạnh lùng quát lên.
Phía sau nàng là vách núi vạn trượng, gió lạnh thổi điên cuồng làm những sợi tóc đen tuyền của nàng bay lượn trên không trung, có một ít che ở
trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lại làm cho dung nhan tinh xảo động
lòng người của nàng có thêm một vẻ quyến rũ duyên dáng. Nàng đứng trước
gió, y phục màu trắng theo gió bồng bềnh, giống như muốn bay lên.
*đại hán: người đàn ông vạm vỡ
Mấy tên đại hán giống như thổ phỉ thấy bộ dáng mị hoặc chúng sinh của nàng, trong lúc nhất thời si ngốc ngơ ngác nhìn nàng, ngược lại quên mất bắt
các nàng.
"Bắt lấy bọn họ! Nhanh lên!" Đột nhiên phía sau tảng đá dưới chân núi truyền ra một tiếng nam tử quát chói tai, giống như đánh
đòn cảnh cáo làm mấy tên đại hán này hoảng hốt tỉnh lại.
Lão đại
trong đám người này chậm rãi đến gần các nàng, giọng nói mang theo tiếc
hận: "Tiểu nương tử không cần hù dọa bọn ta. . . . . . Đến nơi này ngươi còn vọng tưởng có thể chạy trốn? Ngoan ngoãn đi theo mấy gia xuống núi, nghe lời một chút còn có thể ít chịu đau khổ da thịt!"
"Chà
chà! dáng dấp ngươi đẹp như vậy, chỉ cần nhìn ngươi là hàng của lão tử
liền cứng lên, lão tử sẽ cho ngươi biết cái gì là dục tiên dục tử!" Một
tên khác bộ mặt da^ʍ tà xấu bụng lên tiếng.
"Đại mỹ nhân, khoanh
tay chịu trói đi! Gia chờ không kịp nữa rồi, gia muốn làm ngươi chết đi
được, ha ha!" Môt tên đại hán không kịp chờ đợi xoa xoa tay, thế nhưng
nụ cười dâʍ đãиɠ lộ ra làm cho người ta nôn mửa.
Những tên đại
hán khác từng tên vẻ mặt mừng rỡ, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, chà sát
tay nóng lòng muốn thử, từ từ tiến tới gần phía hai người chủ tới Sính
Đình.
Vô cùng cấp bách, Sính Đình nhìn mấy tên đại hán càng ngày
càng gần, vươn tay ngọc thon dài ra vén những sợi tóc bay múa trên mặt,
cùng thính Vũ rưng rưng nhìn nhau, quay đầu một đôi thủy mâu trong suốt
khinh miệt nhìn những tên xung quanh, sau đó khẽ mỉm cười quyến rũ,
không chút do dự kéo Thính Vũ tung người nhảy xuống vách núi.
Cổ
nhân nói cười một tiếng khuynh thành, Sính Đình này trước khi chết cười
một tiếng, đã đủ để điên đảo chúng sinh. Mấy tên đại hán kia không khỏi
đồng thời ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng là con vịt đã nấu chín bây
giờ lại bay đi, còn tưởng rằng có thể bắt cái tuyệt thế mỹ nhân vui đùa
một chút! Không nghĩ hai nữ tử kia tính tình cương liệt như vậy.
Đợi sau khi đám hung thần ác sát đại hán vạm vỡ kia ủ rũ cúi đầu đi xa,
Chương Mỹ Ngọc và Triệu thị trốn ở dưới chân núi Lưu Tuyền mới mở cờ
trong bụng từ từ đi lêи đỉиɦ núi, hai mẹ con rạng rỡ giống như là xuất
ngoại du xuân cao hứng bừng bừng, nhiệt tình tăng cao không chút nào bởi vì trên đỉnh núi âm lãnh gió rét gào thét mà lui bước.
Bọc áo
khoác lông dày màu đỏ thẩm, gương mặt trang điểm tinh xảo, Chương Mỹ
ngọc vui vẻ không thôi đứng ở vách đá, trên cao nhìn xuống vực sâu không thấy đáy dưới chân. Không nhịn được nở nụ cười hả hê, ả cười quyến rũ
vui vẻ, vui, giống như Thực Nhân Hoa đang nở tươi đẹp trong tháng giêng. Triệu thị ở sau lưng lo lắng nhìn ả, thật sợ ả sơ ý một chút cũng rớt
xuống.
Chương Mỹ Ngọc hưng phấn khanh khách mà cười ra tiếng, ở
địa phương nguy hiểm như vậy, tiện nhân này có chạy đằng trời! Sẽ không
bao giờ may mắn được người khác cứu đi, hiện tại Thế tử không có ở trong kinh, ngươi chỉ có xuống Hoàng Tuyền tìm Diêm Vương Gia khóc lóc kể lể
thôi. Ngươi ở phía dưới cũng đừng oán trách ta, người không vì mình trời tru đất diệt! Bởi vì ngươi cản đường của ta, cho nên phải chết! Nếu
ngươi không chết, thế tử chỉ biết nhìn đến ngươi, ngươi chết hắn mới có
thể nhìn đến ta. Ả nghĩ đến Hiên Viên Húc hòa nhã sang trọng sau này sẽ
là của ả, ý cười trên mặt càng sâu hơn, càng đắc ý.
"Mỹ ngọc, con qua đây đi!" Triệu thị nhìn ả đứng cách vách đá thật sự quá gần, không nhịn được lo lắng hô một tiếng.
Chương Mỹ ngọc quay đầu lại nhìn về Triệu thị, như không có việc gì nói: "Mẫu
thân! Sau khi thế tử trở về biết được muội muội hương tiêu ngọc vẫn nhất định sẽ rất đau lòng chứ?" Đến lúc đó ả nhất định sẽ an ủi hắn thật
tốt, lặng lẽ hầu hạ ở bên cạnh hắn, cho hắn biết ả mới là người dịu dàng nhất, thiện lương nhất, nữ tử thích hợp với hắn nhất, đến lúc đo hắn
nhất định sẽ bị thâm tình của ả làm cảm động, cam tâm tình nguyện quỳ
dưới váy màu thạch lựu của ả.
Triệu thị đã trải qua một lúc buồn
bực nóng nảy, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Ừ, đến lúc đó sẽ
phải xem con rồi, rất nhanh ta liền có một con rễ tiếng tăm lừng lẫy!"
Rốt cuộc bà cũng để cho con gái của tiện nhân Thanh Mặc kia cùng đi
xuống địa phủ làm bạn với ả rồi, cũng không uổng bọn họ cùng thích một
người đàn ông. Về sau không còn ai đến nhắc nhở bà còn có một thứ nữ tồn tại, rốt cuộc bà thoát khỏi tẳng đá nặng nề đè ở trên người rồi, xua
tan ám ảnh Thanh Mặc nhiều năm che phủ trên đầu bà. Hơn nữa cuối cùng
con gái của bà cũng đánh bại con gái của tiện nhân kia, sắp sửa lấy được trái tim của Hiên Viên Húc rồi.
Ánh mắt Chương Mỹ Ngọc càng thêm sáng ngời, dùng âm thanh dịu dàng nhất chậm rãi nói lên mối tình thầm
kín: "Con yêu mến thế tử như vậy, con nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối
đãi với hắn thật tốt.” Hai mẹ con trắng trợn nhìn nhau cười lên ha hả,
tiếng cười vang vọng thật lâu trong sơn cốc mênh mông.