Chương 38: Ta vào cửa tương tư

Trong phút chốc lòng

Sính Đình chua xót khó tả, cố gắng đè xuống cảm xúc dời song lấp biển

trong lòng, kéo tay của hắn xuống, lắc đầu một cái, thương cảm khẽ cười nói: "Chàng không cần khó xử, ta không trách chàng, đây là số mệnh!”

Hắn cũng không có lỗi với nàng, là nàng muốn có lỗi với hắn! Lúc này

trong lòng giống như đang chuộc tội, dĩ nhiên nàng không có cự tuyệt

Hiên Viên Húc ôm nàng vào trong ngực một lần nữa.

Thấy nàng hiếm

khi ngoan ngoãn như vậy, Hiên Viên Húc vui mừng quá đỗi, bên khóe miệng

tươi cười ấm áp mà thỏa mãn. Nàng nhẫn tâm liên tục không để ý tới hắn,

để cho lòng hắn như thiêu như đốt, cả ngày như đứng trên đống lửa. Muốn

tìm không được, muốn thấy không được, tra tấn như vậy làm cho cả người

hắn khổ sở khác thường.

Nam tử ủy khuất lên án tình nhân trong

ngực: “Sau này nàng không được cầm dao để lên người mình, nàng đã hù dọa ta nhiều lần rồi, còn như vậy nữa ta sẽ không sống lâu đâu!” Đối mặt

với quân địch thiên quân vạn mã hắn vẫn có thể ung dung, đối mặt với lời nói lạnh nhạt của nàng hắn yếu ớt không chịu nổi một kích.

Ta

vào cửa tương tử, mới biết tương tư khổ, trường tương tư này trường

tương tư ức, đoản tương tư này vô cùng cực. Bây giờ hắn đã cảm nhận sâu

sắc tương tư đau khổ như thế nào rồi!

Sính Đình vùi mặt ở trong

ngực hắn, trong lòng dâng lên một loại tình cảm không cách nào nói rõ,

không biết tại sao có nước mắt cuồn cuộn trượt ra hốc mắt, một loại cảm

xúc tên là đau lòng không ngừng quanh quẩn trong đầu. Nàng không dám

ngẩng đầu nhìn hắn, sợ mình sẽ mềm lòng mà không bỏ được hắn. Nàng chậm

rãi vươn cánh tay, không do dự chút nào, lần đầu tiên chủ động ôm trở

lại eo mạnh gầy của hắn.

Hiên Viên Húc mừng rỡ khi phát hiện ra

thay đổi nho nhỏ của nàng, không nhịn được thở dài hôn cái trán của

nàng, từ từ trượt xuống miệng hoa anh đào của nàng, yêu thương không dứt mυ"ŧ hôn.

Lần đầu tiên Sính Đình dịu dàng đáp lại hắn, đôi môi

của nàng không kìm nén nổi tình cảm tách ra, để cho cái lưỡi nóng bỏng

của hắn xâm lấn, cùng đầu lưỡi của nàng giao xoa. Hiên Viên Húc kích

động ôm hông của nàng, tỉ mỉ vuốt ve ở phía trên, trong lúc nhất thời

chỉ cảm thấy như si như say. Chỉ cần nàng kiên nhẫn chờ hắn trở về, hắn

tin tưởng mình nhất định có thể dựa vào công trạng đổi một thánh chỉ tứ

hôn, lần trước từ Tây La trở về hoàng bá phụ liền không e dè muốn tiến

hành phong thưởng cho hắn, bị hắn cự tuyệt, đến khi trở về những thứ

công trạng kia gộp chung vào một chỗ hắn nhất định đổi lấy điều kiện

này. Vì có thể lấy được nữ tử hắn yêu thương, trả bất cứ giá nào hắn

cũng sẽ không tiếc ! Ánh mắt của hắn kiên định chấp nhất, đối với tương

lai của bọn họ tràn đầy lòng tin.

Nghĩ đến lúc chia tay, tâm tư

hai người hoàn tòan khác biệt, không ai bảo ai cả hai đều quên hết tất

cả ôm hôn thật sâu, nhiệt độ trong phòng từ từ lên cao, luồng không khí

ái muội lưu động bốn phía.

Hiên Viên Húc động tình gọi nàng, "Sính nhi, bảo bối, bảo bối. . . . . ."

Lúc hai người sắp lưu luyến triền miên, bên ngoài viện truyền đến tiếng sắc bén của đồ vật rơi xuống đất. Sính Đình bỗng chốc cả kinh, mặt đỏ lên,

vội vàng đẩy hắn ra, cúi đầu lại phát hiện trước ngực lạnh lẽo, hai tay

nhanh chóng kéo lại vạt áo bị tản ra, che lại bộ ngực sữa bại lộ. Trong

lòng âm thầm kêu may mắn, may mắn bị cắt ngang, không phải vậy. . . . . . .

"Thật xin lỗi!" Hiên Viên Húc khẽ thở dốc, âm thanh khàn khàn

nói xin lỗi, hai tròng mắt thâm sâu chợt lóe sáng rực rỡ, không chớp

mắt, chỉ lo nhìn chằm chằm bộ ngực tuyết trắng kia của nàng. Thấy cảnh

đẹp trước mắt biến mất, hắn u oán không tiếng động than thở một hơi.

Sính Đình ủ rũ cúi đầu cắn môi không nói, trong lòng lại khinh bỉ ý chí không kiên định của mình

"Đừng cắn! Là ta không tốt!" Hiên Viên Húc cố gắng bình phục xao động không

an phận, mặt như đưa đám nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Sính Đình cũng không có

động, mặc hắn ôm.

Ôm một hồi lâu, hắn mới không nỡ buông nàng ra, từ từ giúp nàng sửa sang lại vạt áo, "Người nào nói nàng cũng không cần nghe, nơi nào cũng không cần đi, cứ ở Bạch Vân am chờ ta trở lại, ta để lại vài người bảo vệ nàng.” Hắn tinh tế dặn dò nàng, chỉ sợ có người

gây bất lợi cho nàng.

"Không cần, chàng ở bên ngoài mới nguy

hiểm, không cần để người lại cho ta.” Sính Đình không biết nói gì, hắn

cho người bảo vệ nàng, làm sao nàng rời đi được?

"Ngoan, nghe lời! Chẳng lẽ nàng muốn ta ở bên ngoài vẫn không yên tâm về nàng? Hửm?” Hiên Viên Húc nhẹ giọng kiên trì.

Sính Đình rất nhức đầu, bất đắc dĩ thúc giục hắn "Vậy chàng mau trở về đi!

Không phải bận rộn nhiều chuyện sao?” Hắn không đi, làm sao nàng và Thẩm Y Nhân thương lượng được?

Hiên Viên Húc chỉ mong sao thời gian

vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này mới tốt, nhưng trời không cho người

toại nguyện, thật sự là hắn có quá nhiều việc, lúc này hắn vẫn lo lắng

cho thân thể của nàng, tranh thủ lúc rãnh rỗi tới đây. Nhi nữ tình

trường, hắn lưu luyến không rời ôm lấy nàng, vừa vô tội lại đáng thương

nói: “Ta đây không nỡ xa nàng…một chút cảm động nàng cũng không có sao?”

Sính Đình ngẩn ra, nhất thời tinh thần chán nản, trầm mặc một lát mới cúi

đầu nói: “Ngày mốt ta không thể đưa tiễn chàng, chàng cần phải bảo

trọng!” Về sau chân trời góc bể mỗi người tự bảo trọng đi.

Hiên

Hiên Húc cúi đầu tinh tế nhìn nàng, muốn đem bộ dáng của nàng miêu tả ở

trong lòng, như vậy thời gian hắn xuất chinh bên ngoài mới có thể chống

đỡ tiếp. Hắn đứng dậy mỗi một bước đi đều nặng như ngàn quân, tim của

hắn không hiểu tại sao lại níu chặt, có một dự cảm rất xấu, mặc dù nàng

không có cự tuyệt hắn ôm hôn, nhưng nàng giống như cách hắn càng ngày

càng xa.

Sính Đình mất sức của chín trâu hai hổ mới khó khăn đưa

hắn ra ngoài viện, tận lực né tránh ánh mắt đáng thương tội nghiệp của

hắn, xoay người đi trở về, đột nhiên phía sau có một đôi cánh tay sắt

đưa tới, nàng đã rơi vào một bộ ngực tráng kiện nóng bỏng: "Sính nhi,

nàng kiên nhẫn chờ ta! Nhất định phải chờ ta!"

Sính Đình từ trong lòng hắn quay người lại ngước đầu lên nhìn hắn, vừa đúng hắn cũng cúi

đầu khẽ mỉm cười với nàng, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi khuôn mặt anh

tuấn của hắn, hiện ra một mảnh ánh sáng trong veo mà lạnh lùng, lúc này

nàng mới cảm giác được, thì ra nàng chưa bao giờ phát hiện hắn cao lớn

tuấn mỹ như vậy, mà thân hình cao lớn của hắn lại càng phát ra một khí

thế uy hϊếp kiêu ngạo, làm cho người ta không tự chủ được muốn thần phục hắn, đi theo hắn.

Trong viện hình ảnh hai người kề cận dựa vào nhau, nam tử phong thần tuấn lãng, nữ tử lả lướt mỹ lệ, đúng là một đôi bích nhân.

Hắn cúi đầu hôn nàng, hai cánh tay quấn vòng quanh nàng thật chặt, giống

như sợ nàng biến mất không gặp được nữa. Hơi thở nóng rực của hắn lượn

lờ ở bên tai nàng, mang đến cảm giác tê tê dại dại: "Bảo bối! Nàng nhất

định phải chờ ta!" Nói xong, hắn dùng sức một lần nữa ôm lấy nàng, sau

đó đột nhiên buông lỏng ra, nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người bước

nhanh rời đi cũng không quay đầu lại.

Từ sau khi Hiên Viên Húc

rời đi, mỗi ngày Sính Đình đều ở trong Bạch Vân am, đóng cửa không ra.

Chương Mỹ Ngọc nhiều lần sai Vương ma ma tới truyền lời, nói là mùa xuân sắp đến, cả nhà muốn ăn chung một bữa cơm đoàn viên, hy vọng nàng trở

về Chương phủ mừng năm mới. Nàng một mực cự tuyệt cái lý do làm cho

người ta dở khóc dở cười này, nếu đã muốn rời đi, nàng cũng không muốn

gây thêm rắc rối nữa.

Một ngày này gió đặc biệt lạnh, rét thấu

xương, hẳn là thời gian tuyết rơi, nhưng u ám cho tới trưa cũng không có chút dấu vết tuyết rơi. Sính Đình chờ lâu không thấy Thính Vũ đi theo

sư thái xuống núi mua sắm trở lại trong am, nàng không khỏi dậm chân một cái lo lắng muốn chạy ra khỏi đình viện, nhưng lại thấy Tĩnh Vân sư

thái dáng vẻ vội vã đi tới, phía sau cũng không nhìn thấy bóng dáng của

Thính Vũ.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tĩnh Vân sư thái, trong lòng Sính Đình dâng lên một loại cảm giác cực kỳ lo lắng.

Sư thái vẻ mặt hổ thẹn đưa cho nàng một tờ giấy, Sính Đình không chút do

dự nhận lấy, chẳng quan tâm suy nghĩ nhanh chóng mở ra, nội dung trên tờ giấy cực kỳ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn có mấy câu. Đại ý là kêu nàng một

thân một mình đến Lưu Tuyền Sơn tìm nha đầu của nàng, nếu như có thêm

người biết nội dung tờ giấy này, hừ hừ! Thính Vũ nhất định phải chết.

Nàng nhìn chữ trên giấy, lo lắng không biết bao nhiêu mới đủ, sau đó

nhấc váy, không chút nghĩ ngợi chạy như bay ra khỏi Tây viện.

Sính Đình phủ thêm áo choàng liền mũ màu trắng, che kín đầu mặt, ngồi lên xe ngựa Bạch Vân am vội vã đi về hướng chân núi, cách đó không xa có mấy

bóng người ẩn ẩn đi theo xe ngựa.

Lại qua hồi lâu, cửa chính Bạch Vân am lần nữa"Kèn kẹt" một tiếng mở ra, một nữ tử khoác áo choàng, đầu đội mũ trùm đầu không nhìn thấy mặt mũi chậm rãi đi ra, ngồi lên xe

ngựa bình tĩnh rời khỏi Bạch Vân am.