Chương 34: Nam nhân bị nữ nhân vứt bỏ thật đáng thương a!

Hắn nhìn thanh chủy thủ bén ngót trước ngực, không dám tin nhìn người đang

cầm thanh chủy thủ. Đã thấy lệ đầy ắp trong mắt nàng, vẻ mặt kiên quyết

theo dõi hắn: “Thả ta xuống dưới! Bằng không…” Lời của nàng chưa xong,

liền đem chủy thủ xoay lại để ở cổ ngọc trắng tuyết, nước mắt ẩn nhẫn

lâu ngày ngay lập tức cuồn cuộn như đê vỡ, trượt theo chiếc cằm hoàn mỹ

tinh xảo của nàng rơi xuống.

Nàng biết với bản lĩnh của nàng hắn

hoàn toàn không để vào trong mắt, mặc dù trong lòng nàng không nỡ cũng

không thể tổn thương hắn, nhưng dù sao vẫn có thể tổn thương chính mình! Từ sau khi tát Chương Minh Châu, nàng vì phòng thân, đã sai Thính Vũ

mua một thanh chủy thủ sắc bén, mang theo trên người cả ngày lẫn đêm.

Khuôn mặt như ngọc của Hiên Viên Húc xanh mét, nhìn nước mắt trong suốt trên

mặt nàng, khẽ cắn răng buông ra nàng. Trong lòng hắn đâm ra một trận đau thương, tại sao nàng có thể đối đãi với hắn như vậy? Biết rõ là hắn

chẳng thà để bản thân mình chịu đựng khổ sở cũng tuyệt đối không chịu

đựng được nàng bị một chút xíu tổn thương nào.

Vẻ mặt hắn u ám,

ầm một quyền nện lên bàn nhỏ trên xe ngựa, trong nháy mắt những thứ đặt ở phía trên và cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy. Vậy mà Sính Đình chỉ đưa

tay lau khô nước mắt, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn. Dung Sa..d.đ.l.q.đ ..Thấy hắn tức giận cúi thấp đầu không động đậy nữa, nàng thu hồi chủy thủ

nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

Lòng của Hiên Viên Húc giống như

bị cắt xé, hầm trong dầu sôi, lục phủ ngũ tạng đều bị bỏng liên tục đau

đớn. Hắn dừng lại một chút sau đó hơi vén áo bào, lập tức nhảy xuống

theo, hướng về phía bóng lưng xa xa của nàng vội vàng nói: “Ta đi! Nàng

lên xe đi! Ta đưa nàng trở về rồi rời đi.” Thời tiết bên ngoài lạnh như

vậy, mặc dù trong lòng hắn khó chịu khổ sở như thế nào, nhưng vẫn lo

lắng nàng sẽ bị nhiễm lạnh.

Sính Đình ngớ ngẩn, bước chân liền

dừng lại, hướng về phía Thính Vũ ở bên đường vẫy vẫy tay. Thình Vũ hung

ác trợn mắt nhìn Tiểu Bắc một cái vội vàng chạy qua.

Sính Đình

lại xoay người chậm rãi đi về phía xe ngựa, mặt lạnh như sương lạnh vạn

năm, làm như không nhìn thấy lướt qua Hiên Viên Húc. Nàng và Thính Vũ

lên xe mới lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Không cần, mời Thế tử gia trở về đi!"

Hiên Viên Húc đứng lặng tại chỗ, giống như một pho tượng cô tịch, cũng không nhúc nhích, chỉ có áo bào của hắn bị gió lạnh thổi qua không ngừng tung bay, hai mắt hắn nhìn xe ngựa đi xa, hồn phách giống

như đã đi theo nàng.

Xe ngựa dừng ở cửa Bạch Vân am, Thính Vũ

xuống xe, đau lòng nhìn Sính Đình trong xe ngựa. Nàng vẫn còn ở trong xe lặng lẽ rơi lệ, dáng vẻ như có điều suy nghĩ thật sự là điềm đạm đáng

yêu. Thính Vũ cũng không khỏi che mặt nhẹ nhàng khóc nức nở, nàng đi

theo Sính Đình thời gian lâu như vậy, trừ bỏ lúc phu nhânThanh Mặc và

lão gia qua đời thì tiểu thư mới khóc như vậy, sau đó không còn chuyện

gì có thể làm cho tiểu thư khổ sở đau lòng như vậy nữa.

Sính Đình nghe được tiếng khóc thút thít của Thính Vũ, cuống quít dùng khăn lau

mặt kỹ càng: “Ta không sao, ngươi đừng khóc, ta xuống xe ngay.” Nói xong lại xấu hổ hướng Thính Vũ cười cười. Ánh mắt nàng đã sưng đỏ, trong mắt giống như một mảnh băng vỡ, rất đáng thương.

Tay nàng nắm bên

cửa xe, hướng đi ra ngoài xe, cuối cùng đã tới bên cạnh xe ngựa, Thính

Vũ đưa tay cho nàng nắm để bước xuống, một cước rơi xuống đất, nhẹ

nhàng, cả thân thể liền muốn lảo đảo.

Thính Vũ nhanh tay lẹ mắt,

dùng sức trên cánh tay của mình nâng lên, Sính Đình thân bất do kỷ khẽ

dựa trên người nàng ta mới đứng vững lại. Thính Vũ thấy sắc mặt nàng có

chút trắng bệch, lo lắng nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Sính Đình nắm thật chặt y phục, đưa tay đỡ cái trán: "Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . ." Nàng hít một hơi thật sâu, gió mùa

đông lạnh quét đến gương mặt đau thương của nàng, mắt bị gió thổi qua

nước mắt lại bừng lên, nàng nhắm hai mắt lại, quật cường giữ thẳng cơ

thể suy yếu vô lực, đón gió không nhúc nhích.

Thính Vũ lo lắng đỡ cánh tay của nàng: "Vậy chúng ta đi vào thôi?"

Sính Đình im lặng gật đầu một cái.

Hiên Viên Húc vẻ mặt sương lạnh trở lại Thanh Ngọc hiên, trong mắt hắn tràn

đầy lửa giận, đột nhiên kéo áo khoác ném xuống đất. Tiểu Nam theo ở phía sau ứa mồ hôi lạnh, đồng cảm nhìn hắn một cái, nam nhân bị nữ nhân vứt

bỏ thật đáng thương a! Hắn cũng không có can đảm đi nhặt cái áo trên

đất, chỉ sợ Hiên Viên Húc giận dữ đem phòng đập một trận tan nát như lần trước.

"Hôm nay sư phụ lão nhân gia còn không trở lại sao?" Hiên Viên Húc chắp tay đứng lặng bên cạnh cửa sổ trầm mặc không nói hồi lâu, ngay sau đó nghiêng đầu hỏi Tiểu Nam.

"Không có, không biết lão

nhân gia đã đi đâu chơi rồi?" Tiểu Nam thấy giọng nói của hắn coi như

bình tĩnh, nhắm mắt lặng lẽ nhặt áo khoác dưới đất lên.

“Người

nào đang nhớ ta? Là đồ nhi đang nhớ vi sư sao? Tiểu Nam ngươi nói xấu ta bị ta bắt được rồi nhé!” Một lão nhân trắng trẻo mập mạp, đắc ý cười

tít mắt nhảy vào, trong tay mang theo một cái l*иg chim tinh xảo. Hắn

nhiều tuổi nhưng vẻ mặt rất trẻ con, dáng vẻ hết sức đáng yêu, nếu như

không phải là cằm có râu hoa râm ngắn ngủn thì nhìn rất giống tiểu Phật

Di Lặc, một đôi mắt sáng ngời vô cùng hoạt bát, giờ phút này đang cười

cong cong.

Hiên Viên Húc thấy sư phụ đi vào, trên gương mặt đóng

băng rốt cuộc nở một nụ cười. Từ khi hắn lên năm tuổi sư phụ đã luôn

giúp đỡ hắn, mặc kệ là ở Viêm Dương cốc vui vẻ náo nhiệt; hay là ở An

Thân Vương phủ lộng lẫy đắt tiền, hoặc là tại chiến trường tu la địa

ngục, hắn đối với sư phụ có một loại tình cảm thắm thiết vừa như thầy

vừa như cha.

"Ông cụ! Ngài nói Tiểu Nam nói bậy, hay là ngài lại

làm chuyện xấu gì rồi?” Tiểu Nam cười hì hì tiến lên nhận lấy l*иg chim

từ trong tay ông cụ, nghịch ngợm đi nhanh ra ngoài.

"Đồ ranh con! Chạy nhanh như vậy?" Đồng Thông cười mắng.

Hiên Viên Húc lặng lẽ che giấu tâm tư tràn đầy, xoay người bất đắc dĩ nhìn

này một già một trẻ, tự mình đến rót cho Đồng Thông một ly trà, cũng tự

rót cho mình một ly. Những chuyện nhỏ nhặt này lúc ở biên cảnh hắn đã

làm quen, cũng không phải áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, đại thiếu gia mọi chuyện đều cần người hầu hạ.

"Sư phụ, khi nào thì người trở

về cốc? Người cũng nên trở về đi á!” Hiên Viên Húc nâng chung trà lên

nhẹ nhàng uống, ánh mắt sáng ngời ôn hòa nhìn Đồng Thông. Bọn họ trở lại kinh thành cũng hơn nửa năm rồi, sư phụ còn không muốn trở về Viêm

Dương cốc, không biết vui chơi ở đâu đến quên cả trời đất.

Đồng

Thông vừa nghe đến phải đi về, gương mặt mập nhất thời nhăn lại giống

như chó không thèm để ý bánh bao. Hắn cong miệng lên, ai oán nhìn Hiên

Viên Húc một cái, cúi đầu lòng tràn đầy không vui. Kinh Thành còn chơi

chưa có đủ! Trở về Viêm Dương cốc chơi lại không vui, hơn nữa hắn là

Chưởng môn, trở về cốc có quá nhiều chuyện bắt hắn phải xử lý, hắn cũng

không phải là họ Đần tên Trứng!

Hiên Viên Húc thấy ông lớn tuổi

như vậy lại làm cái loại động tác ngây thơ này, bộ dáng kia chỉ kém một

câu không đối đầu thì cũng là ngồi trên đất la lối om sòm lăn lộn, cho

dù lúc này hắn đầy bụng ưu sầu cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng:

"Được rồi, không cần bày bộ dạng này cho con xem, đồ nhi không có ép

người trở về, nhưng dù sao người cũng nên trở về cốc để báo bình an đi!” Sư phụ là người thích náo nhiệt thích chơi đùa, nhưng lại cố tình đảm

nhiệm chức chưởng môn Viêm Dương, muốn quản lý công việc trong cốc. Mấy năm nay xuất chinh ở bên ngoài, công việc trong Viêm

Dương cốc đều do sư nương và các sư thúc sư bá xử lý.

Thấy ông

một bộ dáng nghiêm túc suy tính, Hiên Viên Húc tiếp tục cố gắng dụ dỗ:

"Nếu như người không nỡ bỏ những trò chơi những món ăn ngon ở đây, con

sẽ phái người đưa người trở về cốc, nếu như người ở trong cốc thấy nhàm

chán, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cốc hồi vương phủ, ai có bản lĩnh

ngăn được người?

Nhờ vậy Đồng Thông mới không có mặt ủ mày ê,

nhưng vẫn nản lòng, nản chí nói: "Ngươi không phải là muốn ta trở về cốc chọn giúp ngươi hai nha đầu giỏi võ công sao? Hừ!”

Hiên Viên Húc rũ mắt xuống cười khổ nói: "Sư phụ, người có thể giúp đồ nhi chọn thì

không còn gì tốt hơn rồi." Hắn cũng xuất phát từ an nguy của Sính Đình

mà suy xét, muốn sớm một chút đem hai nữ hộ vệ giỏi võ công đặt ở bên

người nàng

Đồng Thông như cha mẹ chết khổ sở hồi lâu, thấy sự

tình không thể xoay chuyển, rốt cuộc mở miệng vàng: “Vậy cũng được! Nếu

trong kinh thành này có thứ gì chơi tốt ngươi phải giữ lại cho ta, có

món ăn gì ngon cũng phải báo cho ta biết, chờ ta trở lại ăn.” Nói xong

dùng ngón tay giống như củ cà rốt gãi gãi đầu mím môi nói: "Phụ vương

của ngươi còn thiếu ta một bảo bối, hắn chơi xỏ lá! Trốn đi không dám

gặp ta!"

Hiên Viên Húc nhức đầu dùng ngón tay trắng sáng xoa xoa

trán, hắn cũng không thấy phụ vương đâu? Trở về kinh thành chưa đầy một

năm, tốt rồi, nhiều người nói phụ vương hắn thiếu bảo bối như vậy, cũng

không biết là thật hay giả? Hôm trước Anh Quốc Công còn nói phụ vương

hắn thiếu ông ta một bảo bối! Liền trấn an Đồng Thông: “Không có việc

gì, dù sao ông ta cũng không thể trốn mãi, vừa thấy được phu vương con

sẽ bắt ông ta giao ra bảo bối cho người!” Hắn là bênh lý không bênh

thân, phụ vương người liền tự cầu nhiều phúc đi!

Đồng Thông nghĩ

đến bảo bối của An Thân Vương cũng sắp là của hắn, không khỏi vui vẻ ra

mặt, ánh mắt có chút chột dạ ngó trái ngắm phải. Nhìn trộm vừa thấy Hiên Viên Húc, lại thấy Hiên Viên Húc đang mỉm cười nhìn hắn, vội vàng ngó

mặt đi chỗ khác, ho khan một cái, cố tình uy nghiêm vuốt râu hoa râm

nói: "Ừm! Vậy vi sư lên đường trở về cốc!” Nói xong hắn sờ sờ bụng

trống, vội vội vàng vàng đứng dậy liền hướng đi ra ngoài.