Vẻ mặt Sính Đình bình tĩnh cùng đại nha hoàn Quý Nhi từ Cẩm Sắt viện của vương phi đi ra ngoài, một nha hoàn liền từ một bên vọt ra, hướng về phía Sính Đình hành lễ. "Chương tam tiểu thư, tiểu thư của chúng ta cho mời."
Sính Đình kỳ quái nhìn nàng ta một cái, ở vương phủ này mình không quen biết ai, thấy chỗ nàng ta mới vừa đứng, thì biết rõ nha đầu này ở đây chờ nàng đã lâu.
Nha đầu kia hướng Quý Nhi cười ngọt ngào nói: "Quý Nhi tỷ tỷ, sau khi tiểu thư của chúng ta cùng tam tiểu thư nói xong, ta sẽ thay tỷ tỷ đưa tam tiểu thư đi ra ngoài có được không?"
Quý Nhi hơi cân nhắc một chút, nghĩ đến mới vừa rồi vị tam tiểu thư đối đáp với vương phi rất không biết điều, hơn nữa đắc tội với biểu tiểu thư mình cũng không gánh nổi, liền gật đầu một cái “Vậy lát nữa ngươi đưa tam tiểu thư ra ngoài đi.” Rồi hướng Sính Đình chào một cái: "Tam tiểu thư, nô tỳ cáo lui."
Sính Đình sao cũng được gật đầu một cái, còn có thể thế nào, nha hoàn người ta đã tốn công sức nàng cũng không muốn trễ nãi thời gian, xoay người rời đi.
"Chủ tử nhà ta là biểu tiểu thư." Nha hoàn kia thấy trên mặt Sính Đình có chút do dự, vội vàng giải thích.
Sính Đình ngẩn người, biểu tiểu thư? Là biểu muội hay là biểu tỷ của Hiên Viên Húc? Mình cũng không hề biết? Nàng hoài nghi nói: "Ta không biết tiểu thư nhà ngươi a!"
"Tiểu thư nhà ta đang ở bên trong đình." Nha hoàn sợ Sính Đình cự tuyệt, chỉ chỉ vào cái đình bên cạnh.
Nhưng cho dù là thân thích của vương phủ, nàng cũng không muốn gặp, mới vừa rồi đã cùng An vương phi nói rõ mọi chuyện, mình và những người này cũng chẳng dính líu gì. “Sợ là không thể đi gặp biểu tiểu thư nhà ngươi, ở đây quá lâu rồi, nha đầu của ta đang sốt ruột ở bên ngoài.”
Nha hoàn kia nghe vậy, trên mặt rất là khó xử.
“Ta cũng biết nha hoàn của ta không mời nổi Chương tam tiểu thư.” Lâm Phương Nương một thân quần áo màu tím từ trong đình đi tới, nhìn Sính Đình hơi mỉm cười nói, "Cho nên, sáng sớm ta đã chờ ở chỗ này để gặp muội muội.” Nàng cảm thấy thường ngày Hiên Viên Húc mặc y phục màu tím, có vẻ ung dung cao quý như vậy, không tự chủ được cũng thích mặc đồ màu tím hơn.
Sính Đình dường như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc và hâm mộ trong mắt Lâm Phương Nương, bộ mặt chẳng có việc gì nhìn cô gái thanh lệ trước mắt mỉm cười: “Không biết biểu tiểu thư tìm ta có chuyện gì?” Hiện tại nàng rất sợ nhìn thấy những thứ gọi là tỷ muội này, càng cười nàng càng sợ.
Lâm Phương Nương cũng không nói gì, chỉ cười, "Ta họ Lâm, là cháu gái của Lâm trắc phi trong An vương phủ, lớn hơn muội vài tuổi, liền mặt dày tự xưng là tỷ tỷ." Sau đó chỉ chỉ đình bên kia; "Đã gặp mặt, có thể ngồi xuống uống một ly trà hay không? Chỉ làm chậm trễ muội một chút thôi, sẽ không làm khó muội đâu.”
Thấy nàng ta nói khẩn thiết, Sính Đình bất đắc dĩ cười cười, gật đầu nói: "Lâm tiểu thư mời."
Lâm Phương Nương lại thân thiết lôi kéo Sính Đình đi vào trong đình, nơi này rõ ràng đã được bố trí từ sớm, bốn phía trải vải bông thật dày, phía trên bệ gỗ trong đình còn phủ thêm một tầng nỉ mềm, bên trong có một đại nha hoàn lanh lợi đang pha trà, thấy Sính Đình khéo léo chào một cái.
Lâm Phương Nương nhìn Sính Đình một cái, thấy nàng nở nụ cười ôn hòa bình tĩnh, trên mặt cũng không có nổi táo vẻ, không khỏi ánh mắt lóe lóe.
Sính Đình mời Lâm Phương Nương ngồi trước, Lâm Phương Nương không nói hai lời liền đem Sính Đình đè xuống trên ghế: "Nơi này không có người ngoài, tỷ muội ta cũng không nói đến những nghi thức xã giao."
Sính Đình nhận lấy trà của nha đầu đưa tới, nhưng mà chỉ cầm trong tay chớ không có uống..., trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao cô nương này nhất định phải làm tỷ muội với nàng? Mở miệng muội muội, ngậm miệng muội muội!
Lâm Phương Nương mỉm cười tỉ mỉ quan sát Sính Đình, sau đó nói: "Dáng dấp muội muội thật là quốc sắc thiên hương, tỷ tỷ mặc cảm, khó trách Húc ca ca một lòng say mê muội muội.”
Sính Đình nhíu lại chân mày xinh đẹp, trong lòng có chút cách ứng, nàng khẽ mỉm cười, khách khí nói: "E rằng Lâm tiểu thư đã hiểu lầm thế tử.”
Nha đầu xinh xắn đang pha trà ở bên kia cũng che miệng khẽ cười nói: “Sợ là Chương tam tiểu thư không biết? Tiểu thư của chúng ta và thế tử từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chính xác là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư đấy? Vương phi còn nói để cho tiểu thư nhà chúng ta gả cho thế…”
"Tiểu Cần!" Lâm Phương Nương nhẹ giọng quát nha đầu kia, hơi hối tiếc đối Sính Đình nói: "Tiểu nha đầu này là do ta quen nuông chiều, miệng toàn nói lung tung.”
Sính Đình thờ ơ lắc đầu một cái, đứng dậy định cáo từ, nàng và Hiên Viên Húc đã sớm xem như người lạ rồi, hắn cùng với người nào là thanh mai trúc mã, cùng người nào hoặc gả hoặc cưới đều không liên quan đến nàng.
Nha đầu tên Tiểu Cần lại vẻ mặt ủy khuất nhỏ giọng nói lầm bầm: “Trước đây vương phi đã nói sẽ để cho tiểu thư làm thế tử phi mà, nô tỳ không có nói bừa, nói không chừng về sau tiểu thư và Chương tam tiểu thư thật sự sẽ là tỷ muội đấy?”
Lâm Phương Nương sắc mặt đỏ rực, tựa như xấu hổ mà ức, oán trách trợn mắt nhìn Tiểu Cần một cái, lại rất ngượng ngùng nhìn về phía Sính Đình.
Ánh mắt Sính Đình bình tĩnh, hình như là không có nghe được lời nói của Tiểu Cần, tay l*иg ở trong tay áo cầm lại thật chặt. Nàng lễ độ từ biệt Lâm Phương Nương, do nha đầu trước kia dẫn đường, chậm rãi đi ra ngoài vương phủ. Gả cho con cháu hoàng thất, cô gái tầm thường cầu còn không được, nhưng cho tới bây giờ vẫn không phải là tâm nguyện của nàng, điều mà nàng hướng tới, vẫn là thoát khỏi l*иg chim, sống tự do tự tại, chứ không phải suốt ngày bị nhốt lại ở một nơi cùng nữ nhân khác giành một người đàn ông hoa tâm.
Xe ngựa trên đường trở về, nàng không nhịn được lặng lẽ thở ra một hơi, Thính Vũ thấy vậy không nhịn được cười: "Tại sao tiểu thư giống như đang chạy nạn vậy?” Nàng nhỏ giọng nói.
Sính Đình không nhịn được liếc mắt nhìn vương phủ ở phía sau một cái: "Còn không phải là chạy nạn sao! Ta tránh còn tránh không kịp.” Trắc phi, nói đến chân trời còn không phải là người thϊếp, ai nguyện ý thì người đó làm đi! Nàng xin từ chối vì năng lực kém.
Thính Vũ cười ra tiếng.
Xe ngựa không nhanh không chậm nhẹ chạy, Sính Đình đang trong xe ngựa trầm tư, xe cũng không động.
"Thế nào không đi nữa?" Thính Vũ vén rèm xe lên hỏi phu xe, xe này là An vương phi an bài đưa họ trở về Bạch Vân am đấy.
Phu xe không đáp lời, lại nhảy xuống xe quỳ xuống. "Tiểu nhân gặp qua Thế tử gia!" .
"Ừm! Qua bên kia chờ." Hiên Viên Húc một thân áo dài màu xanh ngọc đắt tiền, cưỡi trên lưng con ngựa cao to, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen, gương mặt anh tuấn tao nhã trầm tĩnh, quý khí trời cho.
"Dạ" phu xe tránh ra xa.
Hiên Viên Húc sạch sẽ gọn gàng xoay người xuống ngựa, sau đó đem cương ngựa vứt cho Tiểu Bắc ở phía sau, sải bước đi tới xe ngựa. Nghe thủ hạ truyền tin nói mẫu phi phái người đi Bạch Vân am đón Sính Đình đến vương phủ, hắn đang ở trong đại doanh Tây Sơn mà lòng nóng như lửa đốt, bỏ lại một đám thuộc hạ đang nghị sự chạy thẳng tới chuồng ngựa.
Đám thủ hạ kia nhìn vị Đại Đô Đốc trẻ tuổi có danh xưng là Thanh Long Chiến Thần trong phút chốc thay đổi sắc mặt, sau đó nghênh ngang rời đi, tất cả đều trợn mắt há mồm. Hắn giơ tay thúc ngựa chạy như bay về hướng An vương phủ, ai ngờ vẫn muộn.
Khoảng thời gian trước Tây La Quốc chủ hạ chỉ công bố với thiên hạ, lập con lớn nhất làm Hoàng Thái Tử, khi trăm tuổi sẽ truyền ngôi lại cho Hoàng Thái Tử. Con trai thứ hai của Quốc chủ là Đạt Mộc Đáp tự biết mình vô vọng kế vị, liền phát động chiến tranh muốn mưu phản.
Đạt Mộc Đáp này chính là phần tử hiếu chiến lúc trước cực lực giật dây Tây La Quốc chủ ra sức tấn công Thanh Long quốc, từng là bại tướng dưới tay Hiên Viên Húc. Nhưng Đạt Mộc Đáp là anh hùng hiếu chiến, người tài ba ở Tây La quốc đi theo hắn khá nhiều, thế lực ở Tây La rất mạnh, cho nên hiện tại Tây La quốc rối thành một nùi, ý kiến ủng hộ Đạt Mộc Đáp lên ngôi rất nhiều, có khả năng thoát thế, đội ngũ Tây La quốc chủ phái đi chuộc tù binh ở nửa đường liền bị Đạt Mộc Đáp bắt cóc.
Gần đây Thanh Long quốc tổn hao binh lực không ít, Trần Quốc Công lại đang bị thương, tất nhiên không hy vọng Đạt Mộc Đáp dũng mãnh hiếu chiến lên ngôi vị hoàng đế, hoàng đế Vũ Đức ra lệnh cho Hiên Viên Húc xốc lại mười phần tinh thần tập luyện quân đội, thiết lập lực lượng quân sự, chuẩn bị nghênh đón chiến sự tiếp theo, những ngày qua hắn liên tục chạy qua chạy lại giữa hoàng cung và doanh trại Tây Sơn, đã mấy ngày không ngủ một giấc thật ngon rồi.
Thình Vũ vén rèm xe lên chần chừ, rốt cuộc nàng có cần đi xuống xe hay không đây? Hai người oan gia này từ sau khi tranh cãi ầm ĩ lần trước, làm cho nàng là Trư Bát Giới soi gương —— trong ngoài không được lòng người, cũng không biết làm như thế nào cho phải. Thấy Hiên Viên Húc đi tới trước xe, miệng nàng ấp a ấp úng nửa ngày vẫn không nói chuyện, không khỏi quay đầu lại nhìn tiểu thư trong xe.
Sính Đình hít sâu một hơi, tỉnh táo hướng về phía Thính Vũ nói: "Đỡ ta đi xuống đi!"