Triệu thị thấy Sính Đình khác hắn bộ dáng cẩn thận thường ngày, trên gương mặt đơn thuần bày ra toàn bộ ngạo khí làm cho người ta hổ thẹn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng nàng, giống như có thể trực tiếp xuyên qua da nhìn rõ thế giới nội tâm của nàng, không khỏi giận sôi máu lên muốn mượn cơ hội phát tác một phen, đột nhiên nghe bên trong có chút tiếng động vang lên. Nàng dừng lại một chút, chột dạ nhìn Sính Đình một cái. Thấy nàng quỳ thẳng tắp, dường như không nghe được cái gì, vì thế để Sính Đình nguội lạnh quỳ ở đó xoay người chạy vào bên trong.
Trong phòng Chương Mỹ Ngọc đang ngồi trên chiếc giường nhỏ gương mặt vặn vẹo. Nàng hơi cúi đầu, trong mắt bắn ra vẻ lạnh lùng, giống như muốn bắn xuyên thủng cả mặt đất. Ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt cạnh giường, gân xanh trên mu bàn tay trắng sáng nổi lên…,trên đất có một vũng nước đọng cùng mảnh vỡ của cốc sứ.
"Mỹ Ngọc, con làm sao vậy?" Triệu thị mau mau đi tới, một mặt kêu đại nha đầu Ngọc Phân đứng canh ở cửa.
"Mẫu thân, người trước đừng tức giận với nó!" Chương Mỹ Ngọc khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nếu như lưu ý sẽ thấy được đáy mắt tràn đầy hận ý của nàng. "Con muốn gϊếŧ nó chết! Lần trước không thể phá hư nó, coi như nó may mắn, lần này con nhất định phải đem mạng của nó xuống Hoàng Tuyền!"
Triệu thị rõ ràng bị giọng nói sấm nhân của nàng làm cho hết hồn, có chút sợ hãi nói: "Nhưng mà người nam nhân con mua chuộc lần trước không biết chết như thế nào? Trong lòng ta luôn bất an, luôn sợ bị người ta tra ra.”
"Sợ cái gì? Đều chết vô đối chứng rồi!" Chương Mỹ Ngọc thu lại tay đang vịn cạnh giường, làm như không có chuyện gì cúi đầu thưởng thức móng tay đỏ tươi của mình. “Hiện tại con cùng nó không chết không thôi, không phải nó chết thì chính là con chết! Hiên Viên Húc cư nhiên cùng nó âm thầm đính ước chung thân?” Nàng đột nhiên hung hăng vỗ cạnh giường đứng lên, dõng dạc nói: “Vọng tưởng! Vị trí thế tử phi là của ta, Hiên Viên Húc cũng là của ta.”
Triệu thị không dám tin trợn to hai mắt, cùng chung mối thù nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng nó! Một thứ nữ không cha không mẹ? Cả đám xú nam nhân đó thị lực không biết có bị vấn đề gì không? Xem ta đi ra ngoài có đánh chết nó hay không!"
“Cho nên, lần này con nhất định phải làm nó chết!” Chương Mỹ Ngọc giọng nói tàn nhẫn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Mẫu thân, người đi ra ngoài giúp con trấn định nó! Đợi con nghĩ ra biện pháp không chút sơ hở hãy nói tiếp. Lần này tuyệt đối không được có kết cục thất bại như lần trước.”
Triệu thị đối với Sính Đình đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ, thâm sâu gật đầu một cái. Sau đó nàng vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài, nhàn nhạt nói với Sính Đình: “Vừa rồi ngươi ngỗ nghịch với ta như vậy, ta đại nhân đại lượng sẽ không đánh ngươi bằng roi, phạt ngươi quỳ ở đây hai canh giờ. Nếu như ngươi vẫn không phục liền phạt ngươi gấp đôi!” Nói xong lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người bỏ đi.
Lửa giận ở trong lòng Sính Đình hừng hực thiêu đốt, nhưng cũng biết viện này đều là người của Triệu thị, nàng năng lực yếu ớt tạm thời chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Nàng cúi đầu nhìn những lá trà rơi tán lạn trên mặt đất, nghĩ đến mấy ngày nay trải qua đủ loại sự tình, trong lòng nhất thời chua xót vô cùng, hận không thể chạy đến một nơi không có người mà khóc lớn một trận. Lúc nào thì mới có thể kết thúc cuộc sống tối tăm không mặt trời này đây?
Một ngày này Chương phủ vì Hồ lão phu nhân đến nên vô cùng náo nhiệt, Chương Minh Châu lại hổn hển vọt vào phòng, gục ở trên giường khóc lớn. Sau khi khóc mệt mỏi, nàng càng thêm phát tiết bắt đầu đập loạn đồ đạc trong phòng. Yến Phương Yến Lệ hoảng sợ nhìn nàng, sợ hãi run lẩy bẩy. Tính cách Chương Minh Châu kiêu căng vô lý, thường lấy các nàng ra làm nơi trút giận, một chút không vừa ý liền chửi mắng đánh đập. Các nàng không rõ hôm nay lại là chuyện gì chọc tới nhị tiểu thư, nhưng có thể làm cho Chương Minh Châu khóc đến dáng vẻ như trời muốn sập xuống đoán chừng không phải là việc nhỏ.
Quả nhiên, Chương Minh Châu vừa đập vừa hung tợn nói: "Biểu ca cư nhiên muốn kết hôn với người khác, còn muốn mang cái họa thủy kia về làm thϊếp. Ta để cho ngươi làm mộng đẹp. . . . . . !" Nàng vừa mới nghe nói Hồ lão phu nhân đích thân tới Chương phủ, hào hứng đi qua gặp ngoại tổ mẫu. Hồ lão phu nhân lại đem tới tin sét đánh, chẳng những báo tin biểu ca muốn cùng Liễu tiểu thư đính hôn không nói, còn không ngại đả kích nàng triệt để, lại còn nói Triệu Thụy Phong muốn mang Sính Đình về làm thϊếp, đây không phải là đánh vô mặt nàng sao? Chương Minh Châu nàng có khi nào phải chịu chèn ép như vậy?
Nàng càng nghĩ càng tức giận, "Bốp" đem bình hoa sứ men xanh nện xuống đất, quay đầu u ám trừng mắt với Yến Phương Yến Lệ: "Hai người các ngươi đi theo ta tìm con hồ ly tinh kia, ta nhất định phải xé rách gương mặt yêu quái mê hoặc lòng người của nó!" Liễu tiểu thư núi cao hoàng đế xa, nàng không thể làm gì, nhưng nàng muốn tìm Sính Đình gây phiền toái này còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
Sính Đình cùng Thính Vũ đang hướng Ngô Đồng viện đi tới, hai ngày nay Triệu thị mỗi ngày không nói nguyên do kêu nàng đi qua phạt quỳ, lúc này thời gian lại đến, chỉ thấy Chương Minh Châu mang theo hai nha đầu hùng hổ chạy tới chặn đường các nàng.
"Ngươi là con hồ ly tinh, là con mòng cua, hôm nay ta nhất định phải xé rách mặt của ngươi, để xem về sau ngươi lấy cái gì đi quyến rũ nam nhân!" Chương Minh Châu vẻ mặt bất thiện, thấy Sính Đình giống như nhìn thấy kẻ thù diệt gia, xông lên giương tay hướng trên mặt nàng tát vào.
Thính Vũ không chút do dự bổ nhào tới trước mặt Sính Đình, "Bốp" một tiếng, trong phút chốc trên mặt nàng sưng đỏ lên, mấy dấu ngón tay hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Bốp!" Chương Minh Châu thấy không đánh được Sính Đình, nổi giận vô cùng, lại trở tay quất thêm một chưởng vào mặt Thính Vũ. "Ngươi tiện tì, lại dám ngăn đón! Thật là muốn chết!"
Sính Đình trong cơn giận dữ, một tay nắm Thính Vũ kéo ra phía sau mình, lạnh lùng tức giận hỏi: "Chương Minh Châu ngươi lại nổi điên cái gì vậy?"
Mặt Chương Minh Châu đỏ lên, rất không phân rõ phải trái chế giễu: “Có phải hay không bởi vì không cho ngươi đi Tần gia làm di nương, người liền dụ dỗ biểu ca? Cư nhiên muốn biểu ca mang ngươi về làm thϊếp, người là kẻ tiện nhân giống y như mẹ của ngươi, chỉ biết quyến rũ nam nhân!”
Sính Đình bị cái miệng không giấu diếm của Chương Minh Châu làm cho tức giận sắc mặt đỏ bừng, nàng một mực nhẫn nhịn đến cuối cùng chỉ có thể đổi lấy từng bước lui về phía sau, ai cũng cho rằng nàng rất dễ bắt nạt sao? "Bốp" một tiếng giòn vang, nàng nhanh như chớp giơ tay tát vào mặt Chương Minh Châu một chưởng, quát mắng một tràng: "Ngươi mới là tiện nhân, mẫu thân ngươi là đê tiện nhất!" Bọn họ còn có mặt mũi mắng mẫu thân của nàng? Triệu Nguyệt Nga mới là kẻ không biết xấu hổ! Bà ta mới là tiện nhân không từ thủ đoạn nào để giành nam nhân của người khác! Năm đó nếu không phải bà ta độc ác vô sỉ, mẫu thân nàng làm sao có thể đau buồn mà qua đời sớm?
"A!" Chương Minh Châu thét chói tai, hai mắt trừng trừng không dám tin. Từ nhỏ đến lớn còn chưa có người đánh qua nàng, che mặt sưng đỏ hung tợn nói: "Ngươi dám đánh ta. Yến Phương Yến Lệ ra sức đánh con tiện nhân này cho ta."
"Bốp" chính là đánh ngươi! Lúc này Sính Đình đối với nàng về huyết thống tình thân đã biến mất hầu như không còn. Thù mới cộng thêm hận cũ, nàng dứt khoát hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dễ dàng trả lại cho Chương Minh Châu một cái tát nữa, thừa dịp ả né tránh nàng một phen bắt lấy mái tóc dài của ả, đưa chân đạp mạnh vào bắp chân của ả. Đùi Chương Minh Châu bị nàng không chút lưu tình đạp mấy cái, đau đớn té quỵ xuống đất, cái tay không kia của Sính Đình thật nhanh rút cây trâm đang cài trên đầu của mình xuống, để ở trên con mắt của Chương Minh Châu, ánh mắt hàm chứa sát khí lạnh lùng quát Yến Phương Yến Lệ: “Các ngươi ai dám đi qua, ta lập tức đâm mù mắt của nàng!”
Yến Phương Yến Lệ đang xông lên dáng người lập tức dừng lại, Thính Vũ bất chấp đau đớn trên mặt, thua người không thua trận chống đỡ đứng ở bên cạnh tiểu thư. Chương Minh Châu sợ tới mức hết hồn, lập tức nhắm chặt hai mắt, ngoài mạnh trong yếu khẽ hô: “Ngươi muốn làm gì? Các ngươi mau tới đây giữ chặt ả lại!”
Yến Phương Yến Lệ sợ ngây người nhìn Sính Đình bởi vì tức giận mà khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trở nên khác thường, nhị tiểu thư luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, các nàng căn bản không nghĩ tới động tác của tam tiểu thư lại nhanh như vậy, nói bạt tai liền bạt tai. Nghe được tiếng Chương Minh Châu kêu la, liền muốn xông tới chống chọi với Sính Đình, Chương Minh Châu bị đánh ngã xuống đất không nói, còn bị tam tiểu thư dùng trâm cài tóc chỉ vào mắt. Hai nha đầu cũng không dám tiến lên. Thính Vũ nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng! Sau khi trở về nàng bị gây khó dễ khắp nơi, đã sớm ngứa tay muốn đánh đám người này.
“Đều không được tới đây!” Sính Đình lửa giận thiêu đốt mù quáng, dứt khoát bằng bất cứ giá nào! Chương Minh Châu mấy lần khi dễ nàng. Chương Mỹ Ngọc muốn hủy khuê danh của nàng, Triệu thị ở một bên giúp người xấu làm điều ác. Nàng cùng mẹ con ba người này dù sao cũng đã là thâm cừu đại hận không chết không thôi. Nàng siết chặt tóc của Chương Minh Châu trong tay lắc lắc, không ngừng dùng sức kéo đầu của ả ngửa ra sau, ánh mắt sáng ngời giống như hắc bảo thạch quý hiếm chăm chú nhìn Yến Phương Yến Lệ, nhẹ giọng hỏi Thính Vũ: “Thính Vũ ngươi có sợ chết không?”
Thính Vũ lắc đầu một cái, kiên định nói: “Chỉ cần cùng tiểu thư ở chung một chỗ, nô tì chết cũng cam tâm tình nguyện.”
Trong mắt của Sính Đình có lệ cay nóng muốn trào ra, nhưng nàng cắn răng gắt gao nhịn xuống, giọng căm hận nói: “Được! Đầu heo này lúc nãy không phải bạt tai ngươi sao? Cơ hội báo thù của ngươi đến rồi.”
Thính Vũ nghé con mới sinh không sợ cọp, hưng phấn xoắn tay áo, nổi lên khí lực tán Chương Minh Châu một chưởng, Chương Minh Châu bị đánh đến lệch mặt. Thính Vũ vui sướиɠ vẩy cái tay có chút tê tê, cảm giác đạt được thành tựu, lại suy nghĩ đánh cũng đã đánh rồi, vậy cứ đánh thêm mấy cái nữa để kiếm lời, liền đôm đốp đôm đốp một chưởng lại tiếp một chưởng xuất ra, âm thanh vang dội làm cho Yến Phương Yến Lệ nghe thấy cũng nghiêng ngả thân mình, mắt không đành lòng nhìn cảnh này. Chương Minh Châu cũng nhanh chóng nổi điên! Cuồng loạn kêu lên: “Dừng tay, dừng tay, ngươi cái nô tài.”