"Vậy ngươi liền cách xa biểu ca của ta một chút, biểu ca không phải là loại người mà tiện nhân không cha không mẹ như ngươi có thể trèo cao." Chương Minh Châu u ám trừng mắt với Sính Đình, cười lạnh nói: "Cũng không nhìn một chút, mình bây giờ là thân phận gì, nếu không phải mẹ ta chịu đón ngươi trở về, ngươi có lẽ còn đang đi xin cơm ngoài đường, đã vậy còn ở nơi này si tâm vọng tưởng biểu ca!"
"Chương nhị tiểu thư ngươi nên ít nói một chút, tích đức cho cái miệng của mình đi, con mắt nào của ngươi thấy ta vọng tưởng đến biểu ca ngươi ?" Cho dù là tính khí tốt, lúc này Sính Đình cũng bị Chương Minh Châu làm cho kích động tỏa ra mấy phần hỏa khí.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chương Minh Châu, âm thanh chua chát: "Nhất ẩm nhất trác mạc phi tiền định. Ta có thân phận gì tự bản thân ta biết, không cần ngươi nhắc nhở."
"Nếu không phải ngươi quyến rũ biểu ca, tại sao biểu ca lúc nào cũng bảo vệ ngươi?" Chương Minh Châu tức giận bất bình, bắt đầu phát cáu: "Ngươi với mẫu thân ngươi giống nhau, đều là hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ đã biết lấy nhan sắc ra quyến rũ nam nhân."
Ngươi mới là hồ ly tinh, mẫu thân ngươi với ngoại tổ mẫu ngươi, một nhà đều là hồ ly tinh. Sính Đình buồn bực tới cực điểm. Trên đời tại sao lại có nữ nhân kỳ cục như thế này? Chẳng lẽ do thân hình quá dài nên đầu óc bị ngắn lại à.
"Triệu công tử ở trong mắt ngươi có thể là báu vật, nhưng ở trong mắt ta không là cái gì cả, hắn đáng giá để ta quyến rũ sao? Giữ lại cái ý định xấu xa đó của ngươi đi, đừng làm ta buồn nôn." Sính Đình mặt trầm như nước, tốt bụng tố cáo, nàng ta thực xem nàng như bùn muốn nhào nặn thế nào cũng được sao?
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai xấu xa?" Chương Minh Châu hét lên một tiếng, trên mặt đều là vẻ không dám tin.
Sính Đình khinh bỉ nhìn nàng một cái: "Trong lòng ngươi rõ nhất!"
Chương Minh Châu tức giận đến phát run cả người, hướng về phía Sính Đình định giơ tay tát cho nàng một cái. Sính Đình ở Bạch Vân am không có người chăm sóc, thân thủ so với loại thiên kim tiểu thư này nhanh nhẹn hơn rất nhiều, vội vàng lui hai bước để né tránh bạt tai. Chương Minh Châu thu thế lại không kịp, người hướng về phía bên cạnh ngã xuống, Sính Đình trong lòng cả kinh, theo bản năng đưa tay kéo nàng, Chương Minh Châu tức giận hất tay nàng ra, người lại hướng hồ sen rơi xuống.
"A —— a!" Âm thanh thê lương của Chương Minh Châu vang lên ở bên hồ sen.
Sính Đình tim đập mạnh liên hồi, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, Triệu Nghi Tư cùng Chương Mỹ Ngọc vội vội vàng vàng chạy tới.
Chương Mỹ Ngọc nhìn Chương Minh Châu giãy giụa ở dưới nước, vẻ mặt lo lắng: "Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Đang êm đẹp sao có thể ngã xuống chứ?" Nói xong sợ hãi liếc mắt nhìn Sính Đình một cái. Thời tiết đã đến cuối tháng tám nên nước trong hồ hơi lạnh. Sính Đình vội vàng quay đầu lại, hướng về nhóm ma ma và nha đầu đi theo ở phía xa xa hô lớn: "Có người rơi xuống nước rồi! Mau tới cứu mạng!"
Nha hoàn và ma ma nghe như vậy vội chạy tới, có hai ma ma biết bơi ra sức nhảy oành xuống nước cứu người. Hai người này bơi rất giỏi, một hơi lặn xuống dưới nước, trong nháy mắt một ma ma liền bế chương Minh Châu đi lên, bà đem người để xuống đất liền bắt đầu giúp Chương Minh Châu bài trừ nước bụng ra, Sính Đình vội vàng đi lên phụ đỡ Chương Minh Châu.
"Khụ! Khụ khụ" Chương Minh Châu phun ra mấy ngụm nước sau đó lại hoảng sợ khóc lớn lên. Sính Đình thấy nàng tuy rằng sắc mặt không tốt, còn có chút kinh hãi quá độ, nhưng mà nhìn chung cũng không có gì đáng ngại, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chương Mỹ Ngọc đẩy Sính Đình ra ôm Chương Minh Châu vào lòng rối rít khóc ồ lên, Sính Đình bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, cũng may có một ma ma ở phía sau đỡ lấy nàng, Triệu Nghi Tư cũng bị hù dọa đến gương mặt trắng bệch.
"Minh Châu, Minh Châu. Con thế nào? Con đừng hù dọa mẫu thân." Triệu Nguyệt Nga khóc lóc kinh thiên động địa chạy vội tới.
Hồ lão phu nhân và Tôn phu nhân cùng những ma ma già xung quanh cũng vội vàng chạy lại, nhìn thấy Chương Minh Châu được cứu lên, Hồ lão phu nhân cùng Tôn phu nhân gần như đồng thời chắp tay hành lễ, luôn miệng niệm a di đà Phật.
"Biểu muội không sao chứ?" Rất xa một âm thanh truyền đến, thì ra là Triệu Thụy Phong đang vô cùng lo lắng đi lại.
"Kịp thời cứu lên, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà biểu tiểu thư thân thể quý giá tốt nhất nên tìm đại phu xem một chút mới an tâm." Ma ma nhìn các chủ nhân đang lo lắng hỏi, vội vàng đáp.
"Biểu ca! Hu hu hu. . . . . . Thật đáng sợ. . . . . . Làm muội sợ muốn chết!" Chương Minh Châu vừa nghe đến tiếng của Triệu Thụy Phong, càng khóc đến hoa lê đái vũ.
"Mau đưa đến noãn các của ta, ở ngoài này lạnh sẽ không tốt." Hồ lão phu nhân một tiếng chỉ thị.
Sau một hồi người ngã ngựa đỗ, Triệu Nguyệt Nga đau xót ôm Chương Minh Châu đã thay xong y phục vào lòng hỏi: "Minh Châu, đang êm đẹp tại sao đột nhiên lại rơi xuống nước?"
Chương Minh Châu vừa lẩm bẩm vừa nghiêng mặt ngẩng đầu. Nàng có chút sợ sệt nhìn Sính Đình, trầm mặt không lên tiếng, nhưng lại quay sang Triệu Nghi Tư nói: "Biểu tỷ, vừa rồi người cùng tỷ tỷ cũng thấy được đúng không, là tam muội nàng. . . . . ."
Triệu Nguyệt Nga nhìn Chương Minh Châu một chút, lại nhìn Sính Đình một chút, trong lòng nghi ngờ càng sâu.
Triệu Nghi Tư cau mày, rối rắm nửa ngày mới nhỏ giọng ngập ngừng: "Xa xa chỉ thấy nhị biểu muội cùng tam biểu muội tranh chấp cái gì đó, thật sự không thấy rõ. . . . . ."
Chương Mỹ Ngọc đôi mắt lệ quang lóng lánh, nức nở nói: "Mẫu thân, con cùng biểu muội chỉ nhìn thấy nhị muội cùng tam muội dường như cãi nhau, muốn đi tới khuyên nhủ, ai ngờ nhìn thấy tam muội nàng. . . . . ." Nói tới đây nàng im lặng liếc Sính Đình, do dự nói: "Tam muội nàng đẩy nhị muội một cái. . . . . ." Nàng mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà nàng muốn Sính Đình phải gặp tai họa. Từ sau khi Sính Đình trở về, mọi người đều khen nàng xinh đẹp, ngay cả biểu ca phong lưu phóng khoáng cũng nhìn nàng bằng cặp mắt khác, nàng luôn tự hào về nhan sắc có một không hai của mình, bây giờ nghe mọi người khen cô gái khác mà không phải mình, nàng làm sao có thể chịu được.
Triệu Nguyệt Nga mặt tái xanh quay sang hung tợn nhìn Sính Đình, trừng mắt lạnh lùng nói: "Ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao đẩy Minh Châu xuống nước?"
Mọi người trong phòng đều đem tầm mắt dừng trên người Sính Đình.
Sính Đình lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy buồn cười, hướng mọi người thi lễ, bình tĩnh nói: "Nhị tỷ cùng ta lúc đó nổi lên tranh chấp, ra tay giáo huấn ta, bởi vì đánh không tới, không cẩn thận liền rơi xuống hồ sen ,ta muốn kéo nhị tỷ .. . ."
Chương Minh Châu cắn môi, ủy khuất nhìn mọi người nói: "Con không có! Không có muốn đánh muội muội, muội muội ngươi. . . . . . Vu oan cho ta. . . . . ." Âm thanh nàng nhu nhược đáng thương, nàng không tin, loại nữ nhân bại hoại đạo đức như vậy, biểu ca còn có thể bị mê hoặc sao.
Trong mắt Triệu thị lạnh tới cực điểm, hung hăng nói: "Nói năng bậy bạ! Nói như vậy chẳng lẽ đại tỷ cùng nhị tỷ ngươi đều vu oan cho ngươi, là nhị tỷ ngươi tự mình ngã xuống?"
"Nữ nhi cũng có lỗi, là ta không thể giữ chặt nhị tỷ, nhưng nữ nhi sẽ không làm chuyện trái với lương tâm và đức hạnh của mình." Sính Đình kiên trì, không kiêu ngạo không xua nịnh đáp lại. Nghĩ thầm, Chương Minh Châu thủ đoạn mặc dù vụng về, nhưng cũng là dùng được. Việc hôm nay chỉ sợ khó có thể tốt đẹp!
"Tuổi còn nhỏ mà luôn miệng nói dối, chẳng phân biệt được tôn ti trật tự, một thứ nữ mà dám động thủ đẩy tỷ tỷ dòng chính xuống nước! Nguyệt Nga ngươi nên hảo hảo giáo huấn." Âm thanh nghiêm khắc của một lão phụ nhân xen vào, chính là Triệu Hồ thị Hồ lão phu nhân.
Triệu thị lông mày dựng đứng, hướng Sính Đình cáu kỉnh quát lớn: "Ngươi quỳ xuống cho ta! Ngươi như vậy mà dám to gan lớn mật muốn hại chết tỷ tỷ dòng chính, nếu như hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi, về sau truyền ra ngoài chẳng phải là mất hết mặt mũi của ta!" Đáy mắt Triệu thị chợt hiện lên một chút oán hận chán ghét. Nữ nhi của tiện nhân kia sau khi trở về, ngày ngày xuất hiện ở trước mắt kích động nàng, lần này rốt cuộc cũng rơi vào trong tay nàng, nàng nhất định sử dụng thủ đoạn tốt nhất để chà xát tiểu tiện nhân kia.
Triệu Thụy Phong nhìn thấy Sính Đình quỳ trên mặt đất nhỏ bé và yếu ớt, cảm thấy tam biểu muội không giống loại người như vậy, không nhịn được nói:"Nội tổ mẫu cùng cô cô trước tiên bớt tức giận, có thể là nhị biểu muội cùng tam biểu muội cãi vã, tam biểu muội không cẩn thận thất thủ cũng nên ."
Chương Minh Châu thấy Sính Đình vẫn có thể làm cho biểu ca lên tiếng che chở, càng thêm ghen ghét, mở miệng nói: "Biểu ca tấm lòng lương thiện, nhưng tam muội muội sai lầm chính là sai lầm, nên bị phạt. Nếu không sau này mẫu thân làm sau dạy dỗ ta cùng tỷ tỷ, chẳng lẽ làm sai chuyện gì cũng nói là do không cẩn thận?" Nàng tự nhận là lời nói này rất hào phóng thỏa đáng, rất có phong cách quý phái, nhất định biểu ca sẽ nhìn nàng bằng cặp mắt khác, trong lòng đắc ý, khıêυ khí©h nhìn về phía Sính Đình.
Triệu Nguyệt Nga nghe vậy giận không kềm được: "Thụy nhi, đây là việc của nữ tử, con không cần để ý, ngay trước mặt chúng ta nó cũng dám vu tội cho tỷ tỷ mình, như vậy có thể nghĩ, quả nhiên là con của tiểu thϊếp sinh ra nên không được dạy dỗ, mất hết mặt mũi.” Tôn phu nhân bồi cười đem Triệu Thụy Phong kéo qua một bên, trừng mắt nhìn hắn vài lần.
Cái gì cũng có thể nhịn nhưng cái này không thể nhịn được! Bản thân Sính Đình chịu bao nhiêu ủy khuất cũng không sao, nhưng mẫu thân thì không cho phép kẻ nào xâm phạm. Không phải là bị đánh bằng roi sao, chỉ cần không đánh chết nàng là được. Nàng thẳng tấp quỳ trên mặt đất, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng như ngọc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyệt Nga: “Tại sao phu nhân không hỏi lý do ta cùng nhị tỷ xảy ra tranh chấp?”
Lại thần thái tự nhiên chuyển hướng Chương Minh Châu, khơi mào khóe miệng nhàn nhạt hỏi: "Nhị tỷ thật sự muốn ta nói ra?"
Triệu thị tức giận cả người phát run, nổi trận lôi đình."Được! Được! Ta ngược lại muốn nghe xem ngươi có thể nói cái gì? Cho dù ngươi có nói khéo như rót, xem ngươi có thể nói ra được đóa hoa hay không?”
Hồ lão phu nhân cũng khinh thường hừ một tiếng: "Xảo ngôn lệnh sắc."
Chương Minh Châu nghe xong mặt liền biến sắc, vội nhẹ nhàng lôi kéo Triệu thị, một bộ dáng lòng còn sợ hãi: "Mẫu thân, nữ nhi suy nghĩ một chút, biểu ca nói rất đúng, muội muội chỉ là không cẩn thận, cũng may nữ nhi vô sự, mẫu thân không cần truy cứu nữa!" Lúc trước nàng có khıêυ khí©h Sính Đình vài lần, ngay cả chen chân làm Sính Đình ngã cũng không bị lộ ra, có thể thấy được nàng so với trước kia vẫn giống nhau, rất dễ ức hϊếp. Nhưng bây giờ bộ dáng của Sính Đình thể hiện rõ muốn cá chết rách lưới bằng bất cứ giá nào, nàng không dám xác định, Sính Đình có thể không cần thanh danh, nhưng nàng chính là muốn cho biểu ca lưu lại ấn tượng tốt.
Triệu thị cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy có chút kinh ngạc, trấn an nói: "Con không cần sợ! Mẫu thân nhất định sẽ giúp con dạy dỗ tiểu tiện nhân này, thay con đòi lại công bằng.”
"Mẫu thân, người cùng ngoại tổ mẫu thương yêu con, nữ nhi biết. Nhưng muội muội nàng vừa ở trên núi trở về, đã bị mẫu thân xử phạt, truyền ra ngoài cũng không tốt." Chương Minh Châu ra dáng tỷ tỷ hiểu chuyện, trong lòng thì tức muốn chết, nhưng lúc này trước mặt biểu ca, để cho tiểu tiện nhân ngươi ngông cuồng đắc ý một lần!
Triệu thị nhìn Hồ lão phu nhân một chút, Hồ lão phu nhân trầm ngâm chốc lát, không vui nói: "Cũng được, trước kia không ai dạy nó những thứ này, nói ra cũng không vẻ vang gì, ngươi sau khi trở về phải dạy dỗ nó cho tốt."
Triệu thị không cam lòng, cũng chỉ phụng phịu nói: "Lần này tha cho ngươi, nhưng nếu có lần sau để xem ta có trừng trị ngươi hay không?"
Sính Đình ảm đạm một hồi lâu, mới thấp giọng nói đa tạ.