Chương 88-1: Cực kì tươi đẹp (1)

Edit: Lệ Hy

Đinh vương phi bị nàng quấn lấy không có cách, trầm ngâm đau khổ suy nghĩ chốc lát, sau đó vỗ tay nàng, trấn an nàng: "Cháu đừng vội, về tình về lý, chờ chút nữa biểu ca và biểu tẩu cháu nhất định sẽ tới thỉnh an với cô, đến lúc đó cô bảo biểu ca cháu nghĩ cách giúp cháu, là hắn gây họa, để cho hắn thu thập." Rõ ràng, hiện tại vương gia trá hình cấm túc bà, dù bà có lòng đi xem tôn tử trong bụng con dâu, cũng

không ra được, nhưng nhi tử và con dâu đến thỉnh an với bà, nhất định vương gia sẽ không cấm, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chung thân đại sự của Thụy Thù quan trọng hơn, nếu không Thụy Thù khóc lóc ngày ngày như vậy, với người nào cũng không có lợi.

Đinh Thụy Thù đưa tay giữ chặt tay của vương phi, vô cùng thảm thương: "Vậy nếu biểu ca cự tuyệt đề nghị của cô thì sao? Biểu ca dường như cũng không thích nhìn thấy Thụy Thù, trong lòng biểu tẩu khẳng định vẫn canh cánh chuyện tứ hôn, nhất định nàng sẽ không cho biểu ca giúp Thụy Thù... Hu!..." Còn chưa có nói xong, nàng lập tức thống khổ che mặt mà khóc lên.

Trong lòng Đinh vương phi sáng như gương (hiểu rõ), biết chuyện cũng không tốt như ngoài mặt bà nói, nếu Húc Nhi chịu nghe lời của bà, mặc kệ bà sắp xếp, bà cần gì phải vắt óc suy tính sử dụng những thủ đoạn không thể lên mặt bàn kia! Nhưng nhìn bộ dáng của cháu gái đau khổ chảy nước mắt chảy nước mắt, bà cũng không thể nhẫn tâm buông tay mặc kệ, đành phải cắn chặt răng, lệ tuôn từ hốc mắt nói: "Đã nói đến xa vời, cô cũng vẫn là mẫu thân của hắn, hiện tại hắn đã mọc cánh cứng cáp, ba phen mấy bận khiến cô vô cùng xấu hổ, lần này nếu biểu ca cháu lại không dồng ý giúp đỡ, dù cô liều cái mạng này cũng muốn hắn khuất phục!" Bà không tin Húc Nhi sẽ không để ý đến mẫu thân thân sinh (mẹ ruột) như bà.

"Nhưng mà...Nhưng mà, làm vậy không tốt lắm thì phải? Nếu cô và biểu ca trở nên hiềm khích, đó là tội lớn của Thụy Thù rồi." Đinh Thụy Thù vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa khϊếp vía nói. == =

Đinh vương phi bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt mà nói: "Không còn cách nào, mẫu tử không có thù qua đêm, huống chi cô cũng không buộc hắn nạp cháu, chỉ để hắn thu thập cục diện rối rắm

mà mình tạo ra, nói thế nào cháu cũng là biểu muội của hắn, bức cháu đến tuyệt cảnh này hắn cũng có trách nhiệm, huống chi dượng cháu cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, cháu cứ an tâm chờ tin tức tốt đi!"

"Cô..." Đinh Thụy Thù yếu đuối kêu một tiếng, sau đó cúi đầu dùng khăn che mặt lại, làm như cực kỳ cảm kích vương phi dụng tâm lương khổ. Ánh mắt dưới khăn càng không ngừng lóe ra, nhưng đáy lòng

lại âm thầm cáu giận không thôi, cô thực sự bất công, ngoài miệng nói là thương nàng, lại chỉ để nàng chọn người tái giá, phóng mắt khắp kinh thành này, người nào có quyền thế, có tài có mạo hơn biểu ca, vì cái gì mà cô không dứt khoát lấy cái chết uy hϊếp, thái độ cứng rắn để biểu ca nạp

mình, nàng cũng không tin, nếu cô thực sự đồng ý liều mạng vì mình, biểu ca nào không thể không phục tùng!

Đinh vương phi để ly trà trong tay xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Được, cháu cũng đừng bi thuwong buồn bã, nếu để cho duwowjgn cháu và biểu ca, còn cả biểu tẩu thấy, sẽ nghĩ cháu là đầu mối của mọi chuyện xui xẻo của bọn hắn, cố ý đối nghịch cùng bọn hắn, khó tránh sinh lòng không vui, đến lúc đó thì không ổn rồi!" Chỉ cần con trai của bà đồng ý giúp đỡ Thụy Thù, thì bà cũng không làm loạn trình tự như vậy, huống chi hiện tại Sính Đình có bầu, là chuyện vui rất lớn với vương phủ. Cho dù không thích con dâu này, nhưng tôn tử chưa ra đời thật là khiến bà hết sức thương yêu.

Nghe được lời nói của Đinh vương phi, trên mặt Đinh Thụy Thù không biểu hiện, nhưng trong lòng lại nổi trận lôi đình. Đúng vậy! Tất cả vương phủ từ trên xuống dưới đều đang vui sướиɠ. Rõ ràng nàng mới là người được yêu thương nhất, nhưng ngay cả quyền để khóc cũng không có, lúc vừa rồi đón biểu ca và nữ nhân kia vào cửa, dù trong lòng nàng hận muốn chết, khổ sở muốn chết, đố kỵ sắp điên lên! Lại chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào, trong lòng nàng nàng cứ không ngừng ác độc mà nguyền rủa nữ nhân kia, nhưng miệng còn không ngừng nói lời chúc mừng với bọn hắn.

Ngoài miệng cô nói không chê nàng, chỉ sợ cũng hi vọng sớm gả nàng đi mới tốt, như vậy nàng mới có thể mắt không thấy tâm phiền, yên tâm

thoải mái làm An Thân Vương phi của nàng. Phải biết, là ai hại nàng đến tình cảnh quẫn bách này?

Nàng từ từ dùng khăn lau khô nước mắt, nhu thuận làm người vui ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót khiến lòng người đau buồn, nhẹ giọng mà nói: "Vẫn là cô tốt nhất!"

...

Hiên Viên Húc trở về vương phủ, nghỉ ngơi một chút liền mang Sính Đình đến Cẩm Sắt viện thỉnh an và bồi tội với mẫu phi. Mặc kệ nguyên nhân gây ra chuyện này, hắn là một người con lại làm hỏng ngày sinh thần của mẫu phi hầu như không còn, trong lòng ít nhiều vẫn có chút áy náy.

Thiên hạ không thể không cha mẹ! Hắn nguyện ý tin tưởng điểm xuất phát của mẫu phi là vì tốt cho hắn, nhưng mà

kết quả lại không như mong muốn của hắn. Hiện tại hắn cũng sắp phải làm cha làm mẹ, có thể thông cảm một chút nổi khổ tâm của phụ vương và mẫu phi rồi.

Đinh vương phi nhìn thấy con trai của nàng vẻ mặt hồng hào, khí vũ hiên ngang, lập tức hai mắt đẫm lệ mơ màng, kích động bổ nhào đến trước mặt nhi tử, ôm nhi tử khóc không thành tiếng, bả vai không ngừng run rẩy, mấy ngày nay hoàn toàn lo lắng hãi hùng khiến bà biến thành một lão phu nhân yếu ớt, nhi tử lên chiến trường vài năm, bà chưa từng sợ hãi như vậy.

Hiên Viên Húc thấy chỉ là một tháng không thấy mẫu phi, mẫu phi lại giống như đột nhiên già hơn mười tuổi, thậm chí có hai bên thái dương có không ít tóc bạc, sắc mặt ảm đạm, cũng cực kì

tiều tụy, trước kia nếp nhăn trên dung nhan trắng nõn được

bảo dưỡng hợp lí (?), không khỏi duỗi tay ôm lấy mẫu thân gầy yếu, nội tâm có chút chua xót, có chút đau lòng.

Những năm gần đây mẫu phi luôn luôn cao quý hoa lệ, cẩn thận đoan trang, chưa từng giống như hiện tại không bận tâm đây là chỗ nào mà nghẹn ngào khóc nức nở. Xem ra lần này hắn làm thực có chút quá, dọa mẫu phi sợ rồi.

Sính Đình nhìn mẫu tử hai người thổ lộ chân tình trước mắt, trong lòng rầu rĩ một trận, hốc mắt không nhịn được ẩm ướt, kết thành những giọt lệ, nhưng trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, nàng cực kỳ hâm mộ Hiên Viên Húc có mẫu thân yêu thương, đồng thời cũng thật cao hứng mẫu tử hai người bọn hắn có thể tiêu tan hiềm khích trước kia.

( Đienanlequydon)

Lần này Đinh vương phi cũng cho Sính Đình vẻ mặt ôn hoà, nhất thiết không đề cập đến chuyện lúc trước, giống như biến thành một người khác, không ngừng nhắc nhở nàng phải chú ý một số chuyện trong thời gian mang thai, nhất định không thể sơ ý lơ là, toàn bộcũng phải lấy tiểu thế tôn trong bụng làm trọng, cũng nhiều lần dặn dò hai người nhất định phải phân phòng mà ngủ. Từ điểm này không khó nhìn ra vương phi và vương gia là phu thê, mở miệng một tiếng đều là tiểu thế tôn, bản lĩnh

đoán đâu trúng đó khiến người bội phục sát đất.

Trong lòng Sính Đình cho rằng Đinh vương phi nhất định sẽ oán hận nàng, không biết nói thế nào sẽ nói lời độc ác về phía nàng, sớm chuẩn bị tốt thừa nhận chỉ trích của Đinh vương phi. Ai ngờ đột nhiên Đinh vương phi lại hóa thân thành từ mẫu, khinh ngôn tế ngữ (nói lời nhẹ nhàng), khiến người như tắm gió xuân. Nàng tự nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng Đinh vương phi thật tâm yêu thương nàng, phần lớn là xem mặt mũi tiểu tử trong bụng của nàng kia, nhưng mà khiến nàng không kìm lòng nổi thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng không tránh được có chút buồn cười, tự bản thân thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử rồi.

Đinh vương phi nói hết với hai người bọn họ xong, liền muốn chuyển đề tài đến trên người Đinh Thụy Thù. Chỉ là tưởng tượng

thì tốt đẹp, nhưng hiện thực thì tàn khốc. Không đợi Đinh vương phi mở miệng, An Thân Vương liền chậm rì rì giá lâm Cẩm Sắt viện, ý vị thâm trường nhìn Đinh vương phi, há mồm lại bảo vợ chồng hai người Hiên Viên Húc trở lại Thanh Ngọc hiên đi, nói là đã đến giờ con dâu uống thuốc bổ, nhất thiết không thể chậm trễ.

Lòng vương phi tràn đầy thất vọng, đành phải thật kiên nhẫn chờ đợi cơ hội lần nữa, nhưng mà cơ hội trôi qua, mỗi lần tại thời điểm mấu chốt nhất An Thân Vương đều xuất hiện, mỗi khi Đinh vương phi cố lấy dũng khí muốn nhắc tới chuyện của

Đinh Thụy Thù ở trước mặt nhi tử, không hề nghi ngờ bà lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của An Thân Vương.

Việc này cũng không tính là gì, càng quá mức là, có một lần, Hiền quận vương không có việc gì đến thăm Cẩm Sắt viện, trực tiếp nói rõ mục đích đến với Đinh vương phi, già mà không kính xin lấy Đinh Thụy Thù làm tiểu thϊếp phòng thứ mười mấy của hắn. Mà vạn bất đắc dĩ ngỏ lời, tuổi hắn dần dần lớn, vì thân thể muốn làm, thực ra cũng không phải rất muốn nạp thêm một phòng tiểu thϊếp nữa, chỉ là năm trước mới thu một phòng tiểu thϊếp kia cũng không khiến hắn vui! Đẹp thì đẹp thật, nhưng giống như cọc gỗ, lãng phí tên tuổi mỹ nhân đệ nhất võ lâm. Cho nên hắn cân nhắc định thu một phòng tiểu thϊếp lanh lợi lấy vui, phong lưu phóng khoáng với quãng đời còn lại của hắn.

Hiền quận vương có thể nói là một đóa kỳ hoa trong hoàng tộc Hiên Viên, là cặn bã trong cặn bã, tinh hoa này tồn tại thực quỷ dị. Nói đơn giản một chút thì là hắn không có một chút ưu điểm của hoàng tộc Hiên Viên, khuyết điểm thì không rơi một chút nào mà nằm toàn bộ trên người hắn. Cả ngày chơi bời lêu lổng, mắt hoa ngủ bụi liễu, có tiếng háo sắc như ngựa đực, xem diễn dắt chim, say rượu ngang ngược trong bữa tiệc... Nếu không sao Vũ Đức đế vẫn để cho hắn chức quận vương chứ!

Ca ca của Hiền quận vương là

dòng chính, tất nhiên là kế thừa vương vị của phụ vương hắn, chỉ tiếc ra đi từ sớm, cũng không lưu lại con nối dòng, vốn Vũ Đức đế định để Hiền quận vương kế thừa vương vị thay ca ca, đáng tiếc Hiền quận vương lại là một kẻ bất tài chuyển thế, một bãi bùn loãng không thể trát tường. May mà hắn có hai đứa con trai gái

trái ngược rõ ràng với hắn, bằng không thì Vũ Đức đế thật muốn để cho hắn xuống thành "Huyện" nữa,

làm một huyện công thôi

Tất nhiên là Hiền quận vương cả ngày tạo ra họa lớn họa nhỏ, nhưng hắn đích thực am hiểu sâu môn học vấn

này, trời làm bậy, nhưng lại còn làm trái, tự gây nghiệt, không thể sống! Cho nên hắn cũng không làm chuyện thương thiên hại lí gϊếŧ hại, khiến dân chúng oán than dậy đất, cư như thế đến cuối cùng thì không có cách nào thu thập. Ngẫu nhiên

cường đoạt dân nữ, hắn cũng lấy tiền tài vạn năng mở đường trước, sau đó thêm một chút quyền lực giúp đỡ nữa, cuối cùng mọi người theo như nhu cầu, bắt tay nói lời chúc mừng, tất cả đều vui vẻ là xong việc.

Hiền quận vương cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm, từ nhỏ luyện vẽ thành tài, sở trường nhất là xuân cung đồ vẽ trông rất sống động, trên thị trường chỉ cần là tập tranh vẽ đông cung của Hiền quận vương, đầu cơ kiếm lợi, một bản khó tìm, vừa hiện thế đã bị tranh mua không còn.

Nghe nói khi còn bé hắn đọc sách thì đau đầu, viết chữ thì sinh bệnh, không biết bao nhiêu lão phu tử tức giận bỏ đi, tất cả phu tử đều gật gù đắc ý cảm khái với hắn: Gỗ mục không thể khắc vậy!

Phụ vương hắn đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng vẫn không thấy hiệu quả chút nào, mọi người cho rằng từ đấy hắn sẽ dốt đặc cán mai cả đời rồi. Người nào từng nghĩ sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng (*), thay đổi một phu tử mới thông tuệ vô song, cực biết dạy theo năng khiếu, thấy hắn

tuổi còn nhỏ đang yêu thích cầm một vài bức tranh phong nguyệt (tình yêu nam nữ) thưởng thức, nhạy cảm bắt được, liền dẫn dụ hắn nói, quận vương muốn nhìn hiểu ý tứ mặt trên hay không? Muốn tự tay vẽ bức tranh như vậy không?

(*)Trong tiếng Trung, thành ngữ “sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Còn trẻ không biết gì, Hiền quận vương gật đầu như giã tỏi, phu tử mới đến xoa chòm râu trên cằm, không ngừng gật đầu: Trẻ con dễ dạy!... Từ đó, Hiền quận vương liền đi trên con đường vẽ xuân cung đồ, tài nghệ ngày tinh xảo, vẽ ra bức tranh phong nguyệt rất sống động, khiến người xem luôn trở nên líu lưỡi.

Trước kia Hiền quận vương vô tình nhìn thấy

Đinh Thụy Thù, cảm thấy cô nương này xinh xắn lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, không lên tiếng mà cười trước, có một cỗ khí tức thanh xuân tinh thần phấn chấn bồng bột. Lão nam nhân thì tất nhiên là thích tiểu cô nương tươi sáng xinh đẹp, tính cách khiến người vui! Nếu là ngày trước thì cơ hội tốt này tất nhiên là không đến lượt trên đầu hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ. Hiện tại không phải Đinh Thụy Thù bị Húc Nhi từ chối không nạp sao, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đúng lúc hắn có thể thừa dịp khẩn cấp này mà đánh cướp!

Còn việc thành hay không trái lại hắn không quá để ý, dù sao hắn là người nghĩ là làm, nên ra tay thì ra tay, kết quả ra sao không hề nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Ví dụ như phòng tiểu thϊếp cuối cùng của hắn, hắn biết rõ Liêu Tiếu Yên thường xuyên đến bái phỏng nữ nhi Hiên Viên Diệm, mục đích khác là muốn tiếp cận con của hắn, tỷ muội cùng vui, người nào cũng biết! Hắn cố ý dùng một thủ đoạn nhỏ, lấy được mỹ nữ đệ nhất võ lâm đến tay. Bất quá, hắn cũng vui vẻ được hai ngày, thì cảm giác được mỹ nhân lạnh lùng, không hiểu tình thú, sẽ không nói lời ngon ngọt đón ý nói hùa với trượng phu, Hiền quận vương duyệt vô số người tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian trên người một hòn đá, liền một tháng mới mẻ đi qua, liền buông tay, mặc kệ nàng tự sinh tự diệt trong hậu viện to lớn. D#d?L/q!D

Rất không dễ dàng biết được ý đồ khi đến của Hiền quận vương, Đinh vương phi luôn luôn trầm ổn kiềm chế cũng bị Hiền quận vương đê tiện vô sỉ làm cho tức giận đến choáng váng đầu, toàn thân phát run, lập tức run rẩy đưa tay chỉ, chỉ vào cửa viện, để cho Hiền quận vương lăn ra đi! Già rồi, già rồi càng ngày càng không biết xấu hổ! Vốn

nàng cảm thấy Hiền quận vương là người không có việc thì không lên điện Tam Bảo, chưa từng nghĩ hắn có loại chủ ý xấu xa bẩn thỉu này, thật sự là không biết xấu hổ khiến người giận sôi, không biết cái gọi là đến cực điểm.

Hiền quận vương chẳng những không đạt được mục đích của mình, lại bị vương tẩu thống mạ một trận, vểnh môi, có vẻ không vui giang tay, đi ra!

Trùng hợp một cách kì lạ, Đinh Thụy Thù đúng lúc đi đến Cẩm Sắt viện, đứng trong sân nghe hết buổi nói chuyện từ đầu đến đuôi của Hiền quận vương tự cho là phong lưu. Không nhịn được tức giận mặt đỏ bừng lên, trong mắt rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi mà mắng thầm: Cái lão bị bệnh này không ngừng trách lại cóc nhái muốn ăn thịt thiên nga, không biết trời cao bao nhiêu đất sâu thế nào!

Khi Hiền quận vương lăn ra đây, nhìn thấy giai nhân sắc mặt đỏ hồng điềm đạm đáng yêu mà thâm tình ngóng nhìn hắn, xuân tâm không khỏi nhộn nhạo, trái tim không ngừng mê mẩn. Lúc gần đến tiểu giai nhân đáng yêu thì ngoảnh mặt vứt một cái mị nhãn lóng lánh ánh sáng, sau đó ý vị không rõ xoa xoa cằm, đi về!