Chương 38: Tình cảm

Màn đêm bao trùm khắp nơi. Ánh trăng không quá rực rỡ, e lệ trốn trong mây giấu mặt. Mây ở phía chân trời nhẹ nhàng trôi về phương xa theo gió đêm.

Đêm đã khuya.

Trên núi đá gần bờ biển, mơ hồ nghe được tiếng sóng đánh ào ào vào vách đá. Sương lạnh kéo đến vào ban đêm mùa thu, tụ ở cái ao khuất gió. Nghe tiếng thở đều đều bên tai, Tiêu Lăng Nguyệt lẳng lặng nhìn đống lửa cháy bập bùng. Ánh sáng trần bì chiếu lên làn da của nàng phản chiếu ra ánh sáng ấm áp, cả người đều dịu dàng hơn.

Thì ra buông tay lại khó hơn so với tưởng tượng. Cảm thấy mất mát, cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà hơn hết vẫn là muốn thở dài một hơi.

Nàng luôn biết bản thân không đủ kiên cường, vốn quen sống an nhàn bình thản, đùng một cái đến niên đại yêu quái hoàng hành xa lạ. Không có mục tiêu, nàng sợ bản thân một mình không thể chống đỡ để đi tiếp đến tương lai.

Mê mang cố chấp tìm kiếm. Kết quả là ngay cả nàng cũng quên mất, con đường đó là mục tiêu xa vời không thể đạt tới…

Mà bây giờ trở về hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì lòng nàng khao khát, khao khát được bảo vệ. Đó là sự thật mà thời gian không thể xoá nhoà…

Đêm thật yên tĩnh, ngay cả tiếng nước cũng dần dần lắng xuống. Bây giờ, nàng còn có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong đêm ngày càng rõ ràng, yên lặng hoà cùng một nhịp đập khác, vang vọng trong đêm.

Là ai đang gọi nàng?

Ôm ngực, nàng lặng lẽ đứng dậy, theo linh cảm chậm rãi đi về phía hang động trong rừng.

Nơi đó, là chỗ này…

… … … … … … … … … … … …....

Gió đêm vắng vẻ thổi đến. Trên trời trăng tròn trở nên sáng vằng vặc.

Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một ôn tuyền lộ thiên nho nhro trong sơn cốc. Nước suối ấm áp từ chỗ cao chảy xuống ao, càng xuống thấp thì ao càng rộng, sương mù mờ mịt bay lên, tất cả đều như cảnh trong mơ.

“Rào rào — –” một tiếng giòn tan, mặt nước tĩnh lặng bỗng nổi lên một đám bọt nước. Một bóng người màu trắng ở trong nước bỗng xoay người, mái tóc màu bạc điểm vài giọt nước như sao băng từ trên trời hạ xuống dưới ánh trăng sáng.

Mái tóc bạc ướt sũng, một nửa dính trên lưng, một nửa thì nhẹ nhàng lay động trong nước, tựa như đoá sen thuần trắng nở rộ.

Dưới ánh trăng bạc, dung nhan tuấn mỹ kia càng thêm lãnh diễm khuynh thành. Giọt nước trong suốt chảy trên gò má hắn, ngưng tụ lại ở cằm rồi sau đó lặng lẽ trượt xuống cổ, uốn lượn chảy trên xương quai xanh duyên dáng, rồi lại tan vào trong nước. Không khó để tưởng tượng thân hình trong nước mê người cỡ nào.

Rõ ràng là không có bất cứ động tác nào lại vô hình tản ra một sức hấp dẫn trí mạng, làm người ta đui mù.

Dưới ánh trăng, là chàng trai đẹp như nguyệt thần (thần mặt trăng)…

“…”

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện có người đến gần, cặp mắt vàng kia lập tức nheo lại, dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, tản ra một loại đe doạ không tiếng động.

“A!” Một tiếng thét kinh hãi, phá tan không khí căng thẳng. Cô gái không thể kiềm chế mà mải nhìn ngắm vẻ đẹp kia đột nhiên bị ánh mắt đáng sợ của hắn doạ, chân trượt một cái, ngã nhào về phía mặt nước.

Tiêu Lăng Nguyệt, ngươi là sắc nữ!

Nàng từ từ nhắm mắt, trong lòng oán thán nhưng nhất thời lại cảm thấy không thể đối mặt với Giang Đông phụ lão

[1]

[1] Ý nói không còn mặt mũi nào đối diện với người khác, dựa trên điển tích về Tây Sở Bá vương Hạng Vũ.

Chuyện quái dị này chỉ có thể đổ thừa cho ánh tẳng quá mức xinh đẹp…

Một đôi tay nhanh chóng dang ra, ôm lấy cái eo nhỏ của nàng. Lập tức nàng ngã vào một l*иg ngực kiên cố.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Vốn tưởng rằng là loại yêu quái lâu la nào đó, nhưng không ngờ lại là cô gái này. Cũng quả thật bởi vì hơi thở trên người nàng giống với hơi thở của mình nên mới có thể không phòng bị như vậy.

“Ta…” Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt bên tai dường như bất đắc dĩ hỏi, nàng chợt hoàn hồn, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt vàng sáng ngời phản chiếu rõ khuôn mặt của nàng. Trong đó, ngoại từ nàng ra không nhìn thấy bất cứ cái gì khác.

Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên bừng lên một loại cảm xúc kì lạ, thất thần…

Dường như trăm ngàn lần ngoái đầu nhìn lại cũng chỉ vì một cái liếc mắt này mà thôi.

Trí nhớ ẩn sâu trong đầu bắt đầu hồi phục. Mỗi một kí ức tươi đẹp đều hiện lên trước mắt, mà một một cái đều có hình ảnh của yêu quái trước mắt.

A, bây giờ mới biết, ngay từ đầu, hắn đã ở trong lòng nàng rồi…

Là vậy sao?

Sesshoumaru nhìn cô gái trước mắt lại bắt đầu ngẩn người, âm thầm thở dài trong lòng.

Cái cô gái này, có khi thì kiên cường như bàn thạch, khi thì lại yếu ớ như lưu ly, mâu thuẫn như vậy càng làm người khác muốn tiếp cận, càng lúc càng không muốn bỏ đi. Đợi đến khi phát hiện ra thì đã không thể rời bỏ được nữa rồi.

Tự nhiên, cũng không nguyện rời bỏ.

Vậy thì dùng hai bàn tay này để che chở cho nàng đi…

Trên con đường bá đạo cô độc của hắn có thêm một con người có lẽ sẽ có thêm niềm vui.

Quần áo ướt sũng dính sát vào cơ thể, lộ ra đường cong duyên dáng của nàng. Cổ áo rộng rãi không biết bị bung ra từ khi nào, lộ ra một mảnh cảnh xuân.

“Nguyệt…”

Đôi mắt màu vàng lặng lẽ nhiễm vẻ tìиɧ ɖu͙©, giọng nói khàn khàn trong nháy mắt làm lòng nàng nhũn ra. Đôi mắt đen như mực không còn lạnh lùng nữa mà chứa đựng vẻ quyến luyến thật sâu tràn ngập tình yêu. Không còn đè nén, không che giấu, hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn.

Có thể nào nhẫn tâm mà cao ngạo như hàn mai, thanh lãnh như tuyết trắng? Ngươi sao có thể sống cô độc trên đời này?

Nhìn xem, ngay cả trời xanh cũng tiếc cho ngươi cả đời cô độc, nên mới đưa ta đến bên cạnh ngươi?

“Không quay về sao?” Nam yêu cúi đầu, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm.

Hắn đương nhiên biết để trở về nàng đã phải trả giá rất nhiều.

Nhưng hôm nay lại buông tha, cũng không phải là không tốt, giống như phượng hoàng niết bàn…

“Phải, không quay về.” Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.

40 năm sống vì người khác đã đủ rồi. Nàng muốn sống vì bản thân một lần, một lần làm chính mình.

“Sesshoumaru, chúng ta ở bên nhau đi…” Cùng nhau đứng dưới bầu trời đen tuyền, để nàng lẳng lặng ở bên cạnh hắn, được chứ?

Nếu là nàng, cho dù là con người cũng không quan trọng.

“… Được.” Thật lâu sau mới nghe thấy câu trả lời của hắn.

Hắn hẳn là cũng đang lo lắng về bi kịch giữa con người và yêu quái.

A… Sesshoumaru, ngươi quên rồi sao, nàng đã sớm không thể coi là con người được.

Không sinh, bất tử, tự do ở thế gian này.

Nàng cười khẽ, kiễng chân áp môi lên đôi môi của hắn. Không trằn trọc, không miễn cưỡng, chỉ như chuồn chuồn chạm nước.

Khuôn mặt thẹn thùng dưới ánh trăng đặc biệt rõ ràng.

Không cự tuyệt sự đυ.ng chạm của nàng, trên môi thình lình có độ ấm, đôi mắt vàng kia đột nhiên sáng ngời, càng thêm thâm thuý như vì sao lấp lánh trên trời.

Tiêu Lăng Nguyệt, nhớ kỹ, đây là chính ngươi lựa chọn!

Đã trao cho hắn, như vậy tuyệt đối không có khả năng rời đi!

“Được!”

Một tiếng này rất kiên định, xen lẫn vẻ vui sướиɠ nhàn nhạt, ngay cả khoé mắt trong ngày thường không chút thay đổi bây giờ cũng khẽ cong lên. Hắn lặng lẽ mỉm cười, không pha bất cứ tạp chất gì, như thể hàn mai yên lặng nở trong tuyết trắng, thanh nhã mà đẹp đến kinh người.

Sesshoumaru hắn từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ cái gì, sau này cũng sẽ như vậy!

Bị tươi cười đầy mị hoặc lóe lên như vậy, Tiêu Lăng Nguyệt có chút sững sờ, lại mê say không thể xem tự kềm chế. Không biết khi nào, cánh môi man mát lành lạnh đã áp trên môi nàng, lướt qua nhàn nhạt, ôn nhu ngậm lấy. Thân thể

của cô đã có chút xụi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn đã bắt đầu xuất hiện một chút vệt đỏ khả nghi, trong đôi mắt ngày thường cũng đã bị một tầng hơi nước bao

phủ lấy, ngay cả cơ thể cũng vì ngón tay không ngừng di chuyển của hắn mà khẽ run run, dưới chân bắt đầu vô lực không chống đỡ được sức lực của nàng, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, cố gắng hết sức ổn định thân thể sắp trượt xuống

Gió thật êm ả, đêm rất đẹp.

Bàn tay to đặt ở bên hông càng ngày càng gấp, dường như muốn đem cô sát nhập vào cơ thể hắn. Nhiệt độ hai cơ thể dính sát vào nhau không ngừng lên cao, mang theo tiếng ma sát, đầu lưỡi có chút thô ráp theo trên tuyến môi của nàng chậm rãi liếʍ lấy cắи ʍút̼ nó. Cơ thể cô không khỏi chấn động nhưng không có

phản kháng, tùy ý để hắn tiến thêm một bước xâm lược.

Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng tưởng tượng một yêu quái lạnh như băng như hắn

lại có một cảm xúc kịch liệt tới như vậy, nụ hôn kia vội vàng bá đạo, không thể chống đỡ được. Vào lúc cô còn chưa kịp có phản ứng gì, lưỡi hắn liền xâm nhập chặt chẽ cuốn lấy nàng, đó là như đang muốn hút lấy linh hồn của cô, ở trong miệng nàng không ngừng mυ"ŧ vào, tàn sát bừa bãi…

Hai mắt cô mê loạn, bên trong hoảng hốt chỉ nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ của hắn không ngừng

phóng đại trước mặt nàng. Bên tai hai người là tiếng tim đập kịch liệt của bản thân nhưng mạch máu trong cơ thể lại chảymột cách tự nhiên đồng đều.

Hóa ra, người luôn luôn kêu gọi ta đều là chàng, Sesshoumaru…

Nụ hôn ma mang theo sát dần dần đi xuống, tới gò má, xương quai xanh, ngực… Liếʍ lấy, khẽ cắn, lay động, mang theo một tia hơi đau đớn, nhẹ nhàng mà run rẩy. Rất nhanh trên da thịt trơn bóng xuất hiện một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ.

Nàng nhắm mắt lại,Trái tim bàng hoàng theo nụ hôn bá đạo của hắn mà dần dần trở nên mãnh liệt hơn.

Như vậy, cứ như vậy mà rơi vào trầm luân đi…

Khí trời trong sương mù, truyền đến tiếng thở dốc, cùng thân thể tinh tế lay động, tiếng ngâm nga, hai thân hình triền miên với nhau đánh vỡ mặt nước yên tĩnh, kích động nổi lên bọt nước. Hai sợi tóc đen, trắng ở trong nước dây dưa ở cùng nhau, không thể phân rõ được lẫn nhau, cứ như vậy, hai đóa hoa song sinh ở trong bóng tối nở rộ ra…

Đêm đã khuya, đêm còn rất dài…

* Lời tác giả:

Thế nào, thế nào? Cuối cùng cũng ở bên nhau rồi?

Mệt, viết xong mồ hôi ướt đẫm a!