Trời tờ mờ sáng vẫn điểm xuyến vài ngôi sao nhỏ, trăng sáng đã biến mất, chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt.
Sương mù dày đặc trong rừng tan dần, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
“Thật lạnh…”
Hơi rụt cổ vì lạnh, cô gái một thân thiển sắc hoa không khỏi rúc sâu vào trong áo khoác. Phía sau, lửa trại càng lúc càng mỏng manh le lói trên đầu củi vụn. “Phụt” một tiếng, lửa bùng lên.
Vây quanh lửa trại ấm áp, nàng vừa lòng cười cười, ngẩng đầu, nhìn về phía tuyết y nam yêu đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ phía trước, ý cười ở khoé môi dần dần tan biến, một chút buồn bã lộ ra trong đáy mắt.
Qua một buổi tối, hắn… vẫn tức giận sao?
Cắn cắn môi dưới, không quấy rầy nhóm tiểu yêu quái còn đang ngủ say, Tiêu Lăng Nguyệt kéo góc váy lặng lẽ đứng dậy, nhấc chân thu hẹp khoảng cách với tuyết y nam yêu chỉ còn một sải tay, ngồi xuống bên cạnh, ôm đầu gối vụиɠ ŧяộʍ quan sát.
Khuôn mặt nhìn nghiêng cho nàng thấy một cái sườn mặt lãnh tuấn, lông đuôi trắng tuyết xứng với dung mạo ung dung mà đẹp đẽ cao ngạo, đôi mắt vàng vô tự nhìn về phía chân trời nhuốm rặng mây đỏ, yên tĩnh mà sâu thẳm. Mặc dù là tuỳ ý dựa ngồi, lưng hắn vẫn luôn thẳng tắp như trước — — đó là vương giả bất khuất mà kiêu ngạo! Sesshoumaru, trời sinh để đứng trên mọi người….
Ánh ban mai xuyên qua tầng sương mờ mờ chiếu sáng trời đất, sương mù bị xua tan, chiếu xuống gương mặt lạnh như băng không có độ ấm của hắn, tạo nên một màu vàng ấm áp, tuyệt mỹ như thần tiên vô dục vô cầu trên chín tầng mây.
Một sải tay, rất gần, cũng rất xa. Có đôi khi, gang tấc cũng như tận chân trời.
Dời ánh mắt, ngẩng mặt đón nhận ánh mặt trời ấm áp, dung nhan thanh tú tuy không quá hoàn mỹ nhưng lại đặc biệt động lòng người, như một đoá sen trắng, độc chiếm vẻ đẹp của các loài hoa.
Nàng, chưa từng nuôi chó bao giờ, cũng không biết nên đi an ủi như thế nào. Nhưng mà trước kia nàng từng nuôi một con mèo nhỏ kiêu ngạo, quái gở, dã tính khó thuần. Khi đó, nàng hay gãi gãi hàm dưới của nó, lại thuận tay vuốt ve lưng của nó, mèo nhỏ lập tức thoải mái kêu to…
Bất tri bất giác, tay nàng tự động sờ sờ lân cái lông đuôi xù kia, vỗ về lại vỗ về. Ha ha, quả nhiên còn thoải mái hơn so với tưởng tượng nha… (Thần: “Fan của Sess đâu, lao vào chặt tay đi kìa!!!”)
Môi còn chưa kịp nở nụ cười thì đã bị ánh mắt nghiêm nghị đầy sát khí kia nhìn thẳng. Tay đang giơ lên lập tức buông xuống, cứng nhắc ngẩng đầu, ngượng ngùng cười cười trước ánh mắt lành lạnh của tuyết y nam yêu, “vuốt sói” vụиɠ ŧяộʍ rụt về, giấu trong ống tay áo.
Sao lại có thể quên, đại gia là chó, sao có thể sử dụng phương pháp đối xử với mèo con để đối xử với chó?
Tuy rằng, tính cách hắn và con mèo nhỏ cũng có chút giống nhau…
“Ngươi ở đây làm gì?” Hắn mở miệng, giọng nói thanh lãnh có chút phập phồng, ẩn giấu vẻ tức giận.
Cao ngạo như hắn, sao có thể dễ dàng tha thứ con người hèn mọn đυ.ng chạm? Nhưng mà, cô gái thanh nhã như sen này luôn khiến hắn lơ đãng dung túng.
Rõ ràng, nàng cũng chỉ là con người…
“Không, không làm gì!” Nàng thoáng mím môi, khuôn mặt ôn hoà như thường, đôi mắt màu đen thoáng chút mơ hồ.
Nàng không ngu ngốc đến mức nói cho hắn ý đồ thật sự đâu.
“…” Hơi hơi nhíu mi, môi mỏng mím lại, Sesshoumaru không mở miệng hỏi, mắt vàng lạnh lùng quét qua nữ tử đang ngượng ngùng cười. Tuy rằng biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, nhưng sát ý trong mắt đã nhạt đu, hoá thành mờ mịt, không hiểu cùng với…. tò mò.
Đúng vậy, tò mò.
Từ khi nào đã bắt đầu quen với sự tồn tại của nàng? Khi nào đã bắt đầu lơ đãng chuyển ánh mắt về phía nàng?
Ánh mắt vàng thuần triệt nhìn con mắt sáng đầy tinh thần, muốn nhìn thấu linh hồn nàng, tìm kiếm đáp án.
Tại sao?
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, không nói lời nào, cũng không tiếp tục suy đoán. Đôi mắt đen nhánh kia hoà tan trong mắt vàng vô tự của hắn, khiến hắn lạc mất phương hướng.
Sesshoumaru, đẹp đẽ mà mạnh mẽ, lãnh khốc mà tịch mịch… Thì ra, ngươi cũng hoang mang sao?
Nhìn thật lâu, một người một yêu ăn ý dời tầm mắt đi, nhìn ngược về phía mặt trời đỏ. Khuôn mặt vẫn bình tĩnh như vậy, không nhìn ra chút thay đổi, nhưng mà trong lòng lại hiểu được, có một cái gì đó đã lặng lẽ cải biến, không nhìn thấy, không sờ được, nhưng chắc chắn là đã thay đổi. Tuy chậm rãi, tuy mông lung, nhưng lại không có dấu vết để lần ra.
Gió thổi qua, nhè nhẹ thổi tung mái tóc dài của bọn họ từng đợt từng đợt, ở nơi không ai nhìn thấy lặng lẽ đan vào nhau, triền miên tung bay.
Như tuyết trắng, như mựa đen, hai màu đối lập giờ phút này lại mất giới hạn, trở nên hài hoá, tự nhiên, tựa như là lẽ tự nhiên từ thuở khai thiên lập địa. (Thần: “Chỗ này tớ hơi chém nhé!” XD)
Khoảng cách, tự hồ không đến mức xa xôi như vậy…
Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần lên cao, ánh sáng bắt đầu trở nên chói mắt, giọt sương trong suốt dưới ánh mặt trời loé lên.
Cô bé đang ngủ say rên lên một tiếng, dụi dụi hai mắt nặng trịch ngồi dậy từ trên cỏ, mở hai mắt nhập nhèm nhìn quanh bốn phía.
Dưới ánh mặt trời là một màu xanh dào dạt, cô gái thanh lệ một thân thiển sắc hoa ngồi bên lửa trại lượn lờ khói đang chà lau trường kiếm cổ xưa. Còn tuyết y nam yêu vẫn ngồi ở phía trước, ngửa đầu nhìn ra phương xa.
Một cười nhợt nhạt, một thần sắc đạm mạc, tuy rằng chuyện này rất bình thường nhưng lại lộ ra chút vẻ cổ quái.
“Ọc ọc ọc — –” Một tiếng động vang lên, cô bé cúi đầu nhìn cái bụng rỗng tuếch, cặp mắt to kia chớp chớp. Lát sau ngẩng đầu, nàng vô tội nhìn một người một yêu kia báo cáo tình hình.
“Rin đói bụng! Sesshoumaru sama, Lăng Nguyệt neechan, Rin đi tìm đồ ăn đây.” Nói xong liền nhấc hai chân, khoan khoái chạy vào trong rừng.
“Khò khò phì — — khò khò phì — –” Tiếng ngáy rất nhỉ kia vẫn tiếp tục.
“Cốp” một tiếng. Một cụ đá nhắm chuẩn xác trên đầu tiểu yêu, một quả ổi nháy mắt nổi lên.
“Ai, ai dám đánh bổn đại gia?” Xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, tiểu yêu màu xanh cầm gậy đầu người chật vật bò dậy, chỉ về phía trước chất vấn.
Ống quần trắng như tuyết lướt qua mặt cỏ hơi ẩm đứng ở trước mặt nó, một cái bóng to lớn không tiếng động bao phủ phía trên nó. Tiểu yêu quái trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm, mắt cá vàng vốn đã to nay còn trừng to hơn nữa.
“A…. Thực xin lỗi, Sesshoumaru sama. Tiểu… Tiểu nhân sai rồi…”
Hơi cúi đầu, mắt vàng lạnh như băng khẽ đảo qua, trong đầu không có hi vọng sống sót bỗng nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng của Sesshoumaru.
“Jaken, theo sau.”
“A? Cùng… theo sau?” Thấy ánh mắt chủ nhân nhà mình ngày càng lạnh, tiểu yêu rốt cục hiểu ra, dắt yêu thú hai đầu một bên tiến vào trong rừng.
“Con bé Rin này, sao lại chạy loạn như vậy? Còn cả Sesshoumaru sama, rõ ràng nói là chán ghét con người, sao mỗi lần đều bắt ta đi theo? Cẩu cẩu không phải là rất thành thật sao…”
Gió rừng thổi tới, tiểu yêu quái lải nhải một mình không khỏi rùng mình. Chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác một ánh mắt vừa sắc vừa lạnh như đao phảng phất như có như không đánh trên người nó.
Sát, sát khí…
Chảy mồ hôi lạnh, tiểu yêu vội vã dắt yêu thú chạy đi.
“Ha ha…” Một trận cười vang lên, dừng tay lau kiếm, Tiêu Lăng Nguyệt nheo mắt cười.
Tiểu yêu quái này, thật đúng là… bổn có thể.
Có cái gì buồn cười?
Mắt vàng lạnh lùng híp lại liếc nàng một cái, nàng vội thu lại ý cười, đứng đắn cúi đầu sát vào kiếm. Bởi vì dùng quá sức mà bàn tay trắng như ngọc xuất hiện một vết cắt.
Máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống hoa văn trên chuôi, đi khắp thân kiếm, nguỵ diễm đến cực điểm.
Tiêu Lăng Nguyệt không khỏi kinh ngạc há miệng, trừng hai mắt nhìn trường kiếm.
Thế nào… Hồi sự?
Long Kiếm là bảo kiếm có linh tính, có thể phân biệt rõ nguy hiểm, như vậy…
Kiềm chế cảm xúc, nàng đứng thẳng dạy đón gió núi nhìn về phía nam, đáy lòng nổi lên một trận hàn ý khó hiểu.
Gió, sắp nổi lên sao?