“Nóng, nóng, nóng, nóng quá!” Một tiểu yêu màu xanh dè dặt cẩn trọng đi trên đường đá bị nóng đỏ “Nơi này thực làm người ta khó chịu, ngay cả tảng đá trên đất cũng bị thiêu. A, giống như có mùi thịt nướng!”
Tiểu yêu kì quái dừng chân, nhìn hai chân đỏ đậm của mình.
“A —-” Một tiếng thét chói tai thê lương rốt cuộc theo miệng nó phát ra. Tiểu yêu quái liều mạng chạy về phía trước, mưu toan tránh né số phận bị nướng chín, bất quá khó có thể may mắn thoát khỏi.
Tiểu yêu quái rốt cuộc đi vào trong cái động bằng xương âm trầm kia.
“Này, Toutousai, mau ra đây cho ta.” Trong động trống rỗng vang vọng thanh âm của nó, cũng không có ai đáp lại. Không có ở đây?
Quả nhiên trên tường có một tờ giấy trả lời suy nghĩ của nó.
“Ta chuyển nhà?!” A! Tên này, thế mà dám đào tẩu, nó làm sao nói lại với Sesshoumaru sama?
“Toutousai đào tẩu sao?”
Vừa đi vào trong động, tuyết
y nam yêu không hợp với hoàn cảnh ác liệt này xuất hiện trước mắt.
“Thật xin lỗi, Sesshoumaru sama!” Nhìn thấy chủ nhân nhà mình, tiểu yêu quái không thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng ngã phốc xuống đất, dập đầu với tuyết y nam yêu, “Nghe nói Toutousai này làm đao vui giận
rõ ràng, hắn không rèn đao cho người mình không thích.”
“Tức là hắn không định đúc cho Sesshoumaru ta một thanh đao thích hợp?” Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh nghe không ra là vui hay là giận.
“Nói vậy, quả nhiên là bị ghét rồi…. A?!” Ý thức được mình nói lời không nên nói, Jaken hoảng sợ ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát thần sắc của tuyết y nam yêu. Sesshoumaru sama có gϊếŧ nó không?
Nâng khoé môi lên, bên miệng Sesshoumaru xuất hiện chút ý cười đạm mạc. Bị ghét? Tốt thôi!
Ô ô ô… Đang cười? Vốn là sợ không ít, tiểu yêu quái lại càng cả kinh phục lên lại quỳ xuống trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra dập đầu trối chết.
“Van xin ngài, van xin ngài phát giận đi, Sesshoumaru sama cười rộ lên mới càng đáng sợ! Làm ơn tất…” Còn không đợi nó nói xong, tuyết y nam yêu kia đã xoay người rời đi.
“Hô… Giảm thọ một trăm năm mất!” Mãi lâu sau, Jaken mới thở phào nhẹ nhõm, đứng một chỗ thì thào tự nói.
Mây trời cao đạm, bầu trời tinh thuần xanh thẳm, mấy con chim nhỏ bay nhảy đuổi theo nhau từ cành này sang cành khác.
Vào một ngày ánh nắng tươi sáng như vậy, vài người
kì quái qua lại trên sơn đạo bằng phẳng.
Trước tiên là một thiếu nữ mặc váy xanh, một tiểu hồ ly đang ngồi trong túi nhìn trái phải xung quanh. Bên cạnh nàng là một thiếu niên hồng y tóc bạc có lỗ tai cẩu, cuối cùng là một hoà thượng cầm trượng và một cô gái
mặc kimono ôm con mèo.
“Đinh linh —— đinh linh —— “
Một chuỗi chuông đồng thanh thuý vang lên cùng tiếng vó ngựa theo triền núi truyền đến. Mọi người tò mò ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử khuôn mặt thanh lệ cưỡi tuấn mã màu đen dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Ngũ quan xinh xắn, da thịt như tuyết, dáng người yểu điệu. Tóc dài màu đen tuỳ ý ở phía sau phiêu dật. Đôi mắt hơi hơi mỉm cười thâm thuý như biển, mỗi lần cử động
như có hào quang phát ra.
Một nữ tử như vậy, giống như một khối cổ ngọc thượng hạng, năm tháng mài dũa, chiết xạ ra ánh sáng ôn nhuận, cao nhã.
Pháp sư trẻ tuổi bước nhanh về phía trước, giúp cô gái nắm lại dây cương, vừa ca ngợi, vừa hỏi: “Tiểu thư, có thể nói cho tại hạ biết tên được không?”
“Ừm? Ha ha…” Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó khoan khoái cười khẽ. Pháp sư này quả nhiên thú vị y như trong truyền thuyết.
“Ta tên là —- Tiêu Lăng Nguyệt!”
“A, Lăng Nguyệt tiểu thư, chẳng biết có thể vì tại hạ sinh một đứa con không?” Pháp sư kia thâm tình nhìn nàng, như nhìn trân bảo trong lòng.
“…”
Mặc dù biết rõ lời kịch của hắn nhưng khi thực sự nghe thấy nàng vẫn có chút trở tay không kịp. Ai bảo nàng kinh nghiệm pháp sư đầy mình, nhưng lại không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cơ chứ!
“… pháp sư, vị tiểu thư này là pháp sư
đó!” Gân xanh trên trán Sango nổi lên, véo tai Miroku sang một bên, dường như là ngại mất mặt.
“Miroku lại đùa giỡn với cô gái xinh đẹp.” Shippou ngồi xổm trên vai Inuyasha nói xong, tất cả mọi người đều nhìn lại thực tế.
“À.” Inuyasha miễn cưỡng lên tiếng, thấy nhưng không thể trách.
“Tiêu Lăng Nguyệt, tên rất kì quái, giống như là đã nghe qua ở đâu đó rồi!” Kagome nhăn mày, cẩn thận hồi tưởng, “A, đúng rồi, bà Kaede không phải đã nói có một pháp sư vĩnh viễn dừng lại ở 20 tuổi tên Tiêu Lăng Nguyệt sao? Chẳng lẽ…”
Nghe được lời của nàng, tất cả mọi người kinh dị nhìn nữ tử đang ngồi trên lưng ngựa cười nhạt.
“À?” Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt nhìn lướt qua mấy người đang nhìn chằm chằm nàng, “Kaede đều nói cho các ngươi à? Như vậy, đại sư, ta so với Kaede còn lớn hơn vài tuổi! Ngươi, chắc chắn muốn cùng ta sinh đứa nhỏ sao?”
“Không, Lăng Nguyệt sama là trưởng bối tôn kính của chúng ta, sao có thể thất lễ?” Điều chỉnh lại thần thái. Miroku nghiêm trang hành lễ với nàng, “Bà Kaede
còn dặn riêng, nếu gặp ngài nhất định phải ân cần thăm hỏi ngài thật tốt a!”
“…”
Khác với mấy người không thể nói gì, Tiêu Lăng Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Kaede à, ngươi vẫn luôn luôn…. nhớ ta sao?
*Lời tác giả (editor cũng muốn nói vậy): Mọi người, nhanh lên, mau comment đi!!!!!!!