- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Yêu Mình Em
- Chương 41
Chỉ Yêu Mình Em
Chương 41
Cố Hiểu Quân không hiểu hỏi: “Anh, anh bị làm sao vậy?”
“Anh nhìn thấy một người rất giống Hổ Phách.”
Cố Hiểu Quân nương theo ánh mắt của Cố Tuần nhìn sang, chỉ thấy một đôi nam nữ đang đi về hướng phòng chờ máy bay, người nam ôm đầu vai người nữ, nhìn qua giống như một đôi tình nhân, cô gái mặc một cái đầm màu cà phê có đai vai, nhìn vào eo thì thấy rõ ràng là một phụ nữ đang mang thai.
“Sao có thể là chị ấy được, đó là một phụ nữ mang thai mà, anh không thấy dáng đi của cô ấy sao, còn eo của cô ấy nữa.”
Cố Tuần chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, “Không, thật sự là giống hệt cô ấy.” Dáng vẻ dùng tay chống thái dương đó anh vô cùng quen thuộc, giống Hổ Phách y như đúc.
Cố Hiểu Quân kéo cánh tay Cố Tuần, không nhịn được nói: “Anh, chị ấy đã chết rồi, xe rơi xuống biển như vậy không thể nào sống được đâu.”
Cố Tuần trầm giọng nói: “Nhưng trong xe không có cô ấy.”
Chính vì thế mà tất cả mọi người đều chấp nhận sự thật Hổ Phách thật sự đã chôn thây dưới đáy biển, chỉ có anh là vẫn chưa chịu chấp nhận.
Cố Hiểu Quân bất đắc dĩ thở dài: “Anh, anh điên rồi, đó là một phụ nữ có thai, sao có thể là chị ấy được. Nếu như chị ấy còn sống, tại sao lại không đến tìm anh? Được rồi, cứ cho là chị ấy đổi ý không muốn kết hôn với anh đi, nhưng cô của chị ấy, chị ấy cũng không đến tìm, chị ấy không phải loại người vong ân bội nghĩa, cô của chị ấy nuôi chị ấy mười năm như vậy, chị ấy lại rất hiếu thuận với cô của mình, sao chị ấy có thể nhẫn tâm để cô mình vì mình mà đau khổ gần chết chứ.”
Cố Tuần thừa nhận Cố Hiểu Quân nói không sai. Nếu như cô còn sống, cho dù không đến tìm anh, cũng nhất định sẽ đến tìm Hổ Tương. Cô đối với cô của mình tình cảm rất sâu, ngoại trừ tình thân còn có ân tình. Cô sẽ không ngoan tâm tuyệt tình như vậy. Cho dù cô mang thai con của anh, nhưng đã một năm trôi qua, con cũng sinh ra rồi chứ không phải còn đang mang thai như thế.
Anh mỉm cười tự giễu bản thân đúng là hành động điên rồ. Nhìn thấy một phụ nữ có thai lại cho rằng đó là cô.
Thế nhưng đi được mấy bước, anh lại đột nhiên dừng lại, nhớ tới quyển sách trong phòng mình.
Ngày hôm qua anh còn tưởng mình nhớ lầm, đặt sai vị trí, thế nhưng giờ phút này liền bỗng phủ định kết luận của mình, quyển sách kia thực sự có thể đã bị ai đó đυ.ng qua.
“Hiểu Quân, em về trước đi, anh đi vào tìm một lát, muốn xác thực một chút.”
“Anh, anh điên rồi sao, trong phòng chờ máy bay nhiều người như vậy, làm sao mà anh tìm được?”
Cố Tuần làm ngơ, xoay người bước nhanh về phía phòng chờ máy bay, có thể là anh điên thật rồi.
Cố Hiểu Quân không thể làm gì, đành nhìn theo bóng lưng của anh. Quên đi, mặc kệ anh vậy, đợi đến khi tìm được người phụ nữ có thai kia, tận mắt nhìn thấy đó không phải Hổ Phách, anh sẽ ngưng hi vọng.
Đi vào phòng chờ máy bay, hòa vào biển người đông đúc, lúc này Hổ Phách mới thở phào một hơi.
Tuy rằng cô rất muốn gặp Cố Tuần, rất muốn lập tức đến bên anh, nhưng giờ khắc này cô tuyệt đối không thể để Cố Tuần nhìn thấy cô.
Cô không có cách nào giải thích tại sao mười hai tháng vẫn chưa sinh em bé, cũng không cách nào lí giải vì sao lại kì lạ mất tích một năm và ở chung với Lục Huyền. Chắc chắn Cố Tuần sẽ hiểu lầm cô. Hơn nữa chuyện hiểu lầm này sẽ khiến anh không tha thứ cho cô, trừ phi cô nói ra sự thật.
Lục Huyền đang đăng kí vé máy bay cho cô, bây giờ thân phận của cô đã hoàn toàn mới, không còn là Hổ Phách, đương nhiên Lục Huyền cũng không phải tên Lục Huyền, tên của anh ta là Nặc Đăng. Trong tiềm thức, Hổ Phách rất bài xích tên thật của anh ta, cho nên cô vẫn khăng khăng gọi anh ta là Lục Huyền.
Hổ Phách đưa lưng về phía dòng người, gấp gáp ngóng trông Lục Huyền mau mau đăng kí xong. Tuy rằng Cố Tuần đã rời đi nhưng cô vẫn có một cảm giác căng thẳng không tên. Cô không biết vì sao giờ khắc này thời gian lại qua chậm như vậy, cô chờ đến hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi.
Bây giờ đang là mùa hè, bên cạnh có vô số người đi qua đi lại, khứu giác của cô lại vô cùng mẫn cảm, cứ như vậy phân biệt được các loại mùi khác nhau, đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mùi hương độc nhất khiến cô say mê. Cô có cảm giác mình xuất hiện ảo giác, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng: “Hổ Phách”.
Đời này cô đã nghe qua vô số lần người khác gọi tên mình, thế nhưng chưa bao giờ khϊếp sợ như lúc này, hoảng sợ giống như sấm sét đang vang lên bên tai.
Cô không thể động đậy được chút nào, dưới chân dường như bị cố định lại. Người gọi tên cô, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Thanh âm quen thuộc đó vĩnh viễn cô cũng không thể quên được.
Cô không dám quay đầu, cũng không dám trả lời. Thất kinh. Chỉ hận không thể lập tức mặc quần áo tàng hình biến mất trước mặt anh.
Đương nhiên Lục Huyền cũng nghe thấy, anh ta xoay người lại, ánh mắt lướt qua bả vai Hổ Phách, nhìn về phía Cố Tuần, hờ hững lên tiếng chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
Trong lòng Hổ Phách ngập tràn tuyệt vọng, không dám tưởng tượng tâm tình hiện tại của Cố Tuần khi nhìn thấy cô và Lục Huyền ở cùng nhau.
Khϊếp sợ, khó tin, phẫn nộ, phản bội, lừa dối, v.v và v.v…
Lục Huyền duỗi tay nắm chặt bả vai cô, làm cô xoay người đối mặt với người trước mắt.
Cả người Hổ Phách mềm nhũn, suýt chút té ngã, Lục Huyền kịp thời đỡ lấy cô.
Ánh mắt Cố Tuần dừng trên mặt cô, thì thào như nói mê: “Đúng là em rồi.”
Cô nhớ nhung Cố Tuần một năm, nhưng giờ khắc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô rất muốn nói: Anh nhận lầm người rồi.
Ánh mắt Cố Tuần rơi xuống bụng cô, ánh mắt đau đớn đến tận xương tủy của anh làm Hổ Phách tan nát cõi lòng.
Cô tuyệt vọng biết anh hiểu lầm cái gì. Chuyện cô lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.
Hai mắt Cố Tuần đỏ thẫm, giọng nói ủ rũ: “Tại sao?”
Lục Huyền nói: “Anh đã thấy rồi mà vẫn còn hỏi tại sao ư?”
Trong mắt Cố Tuần hoàn toàn không có anh ta, chỉ nhìn Hổ Phách, âm thanh của anh giống như bị hạt cát mài qua, khàn khàn, “Em nói cho anh biết đi.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hổ Phách hoàn toàn không hề chuẩn bị gì để ứng phó với cảnh tượng này, không biết phải đối mặt với Cố Tuần thế nào, càng không thể ở trước mặt mọi người nói cho anh biết sự thật, tất cả những lời giải thích đều đã đến khóe môi nhưng lại bị chặn lại trong cổ họng không cách nào thốt ra, cổ họng cô đau đớn có mùi máu tanh.
Lục Huyền nói: “Để tôi nói cho anh biết. Cô ấy không muốn kết hôn với anh, thế nhưng không biết phải làm sao để đối mặt với anh và người nhà. Vì thế mới sắp đặt một tai nạn xe để đi Mỹ cùng tôi, một năm nay đều ở cùng với tôi, hiện tại chúng tôi phải về, bởi vì tháng sau đứa bé sẽ ra đời.”
Sắc mặt Cố Tuần tái nhợt, vóc người cao gầy như đột nhiên bị ai đó đánh mạnh một quyền, khẽ lung lay.
“Không phải đâu, Cố Tuần, không phải như vậy đâu. Em không có đổi ý.” Hổ Phách lệ tràn mi, nhưng không có cách nào nói ra sự thật trước mặt mọi người, lập tức suýt ngất đi.
“Vậy tại sao em không liên lạc với anh, tại sao…” Mang thai con của Lục Huyền ư?
Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người đều đau đớn như bị dao đâm, đau đến mức khó có thể hô hấp bình thường.
Đây là người mà anh dùng thời gian tám năm chờ đợi sao? Người làm anh ròng rã một năm trời không thể chợp mắt, đau khổ đến không muốn sống đây sao?
Cố Tuần chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đôi mắt tinh khiết anh yêu tha thiết.
Anh không biết có nên tin vào ánh mắt của cô hay không, hay vẫn nên tin vào mắt của mình.
Anh tận mắt nhìn thấy Lục Huyền thâm tình ôm cô ở ngoài phòng chờ máy bay, tận mặt nhìn thấy cô bụng mang dạ chửa rời đi cùng Lục Huyền.
Cố Tuần tái nhợt cười yếu ớt, sau đó xoay người, bước nhanh bỏ đi.
Anh không biết rốt cuộc cô có tim hay không, có chân thành với anh hay không.
Khi anh đem trái tim chân thành của mình trao cho cô, lại chỉ bị cô đạp lên, giày qua xéo lại.
Giày xéo vào bùn, nghiền thành cát bụi.
“Không có lần thứ hai đâu, lần đầu anh có thể tha thứ cho em, nhưng lần thứ hai thì chắc chắn không, cũng sẽ không yêu lại.”
Lời nói của anh văng vẳng bên tai, bóng dáng Cố Tuần quyết tuyệt, ánh mắt tuyệt vọng khiến Hổ Phách sợ hãi.
Mùa hè năm ngoái khi ở bờ biển đó, thắng xe không ăn, mắt cô nhìn thấy mình sắp rơi xuống biển mất đi mạng sống cũng không sợ hãi như lúc này.
Cô liều mạng dốc toàn lực hô lên một tiếng: “Cố Tuần.”
Cố Tuần không quay đầu, cũng không dừng bước, đi nhanh như gió.
Lúc này Hổ Phách chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là nhất định phải đuổi theo anh, nói cho anh biết sự thật. Cho dù anh không thể chấp nhận, từ nay về sau tránh cô như tránh rắn, coi cô như quái vật, cô cũng sẽ không tiếc nuối.
Lục Huyền nắm chặt cánh tay của cô.
Hổ Phách dùng sức giãy dụa: “Buông ra, tôi muốn đi tìm anh ấy giải thích rõ.”
Lục Huyền thấp giọng nói: “Bây giờ em muốn đi nói cho cậu ta biết em là người ngoài hành tinh sao? Cậu ta sẽ xem em như yêu quái khác người, sẽ lập tức tránh xa em, hoặc sẽ chiêu cáo thiên hạ, khiến em ở cái tinh cầu này không có đất dung thân.”
Hổ Phách run rẩy, “Đúng vậy, có thể anh ấy sẽ cho rằng tôi là yêu quái khác người, sẽ sợ hãi mà tránh xa tôi. Nhưng nếu tôi không đi giải thích thì cả đời này anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi thà rằng để anh ấy rời đi cũng không thể khiến anh ấy hiểu lầm.”
“Cứ để cậu ta hiểu lầm đi, cuối cùng em cũng sẽ muốn rời khỏi nơi này thôi.”
Hổ Phách quyết đoán nói: “Không, tôi không thể để anh ấy hiểu lầm, nếu như anh ấy không thể chấp nhận thân phận của tôi, từ nay tôi sẽ không đến tìm anh ấy nữa.”
“Đã không còn kịp giờ nữa, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Hổ Phách tỏ vẻ dứt khoát: “Không, tôi phải lập tức đi giải thích với anh ấy.”
Lục Huyền do dự chốc lát, Hổ Phách tránh thoát được sự khống chế của anh ta, đuổi theo ra đến đại sảnh.
Cố Tuần đã đi tới bãi đỗ xe.
Hổ Phách chạy qua cầu thang, lớn tiếng gọi tên của anh, nhưng anh dường như không nghe thấy, mở cửa xe ngồi vào. Bóng dáng chiếc xe màu trắng phóng như tên bắn ra khỏi bãi đậu.
Hổ Phách vội vàng nói với Lục Huyền: “Mau đưa chìa khóa cho tôi.”
Lục Huyền lấy chìa khóa xe ra, nói: “Để anh lái.”
Sân bay và trong thành phố cách nhau một đoạn đường khá xa, lúc này trên đường cao tốc, xe cộ qua lại không nhiều, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng xe của Cố Tuần đâu, Hổ Phách lòng nóng như lửa đốt, giục Lục Huyền đuổi theo nhanh hơn.
Lục Huyền không ngừng tăng tốc, lái xe như bay. Sắc mặt Hổ Phách trắng bệch, giờ khắc này chỉ mong anh ta chạy nhanh hơn.
Rốt cuộc ba phút sau, cô đã nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trắng kia, có thể thấy được tốc độ lái xe của anh nhanh đến đáng sợ.
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Cố Tuần, vì mới mua điện thoại mới nên số di động cũng là số mới.
“Cố Tuần, em là Hổ Phách đây. Tất cả không phải như anh nghĩ đâu, cũng không phải như Lục Huyền nói, đây là con của anh, em bỏ đi là vì…”
Cô đang cúi đầu soạn tin nhắn thì bỗng nghe thấy một tiếng ‘rầm’ dội vang, xe cô nhanh chóng giảm tốc độ, cả người cô ngã về phía trước, ngón tay chạm phải nút gửi đi.
Tiếng phanh xe thắng gấp vang lên chói tai, hình ảnh trước mắt khiến tim Hổ Phách như muốn đột ngột ngừng lại.
Mặt đường phía trước ngổn ngang, chiếc xe màu trắng của Cố Tuần lộn ngược trên đường, âm thanh chát chúa, còn có lửa, hình ảnh tai nạn xe trên phim cứ như vậy hiện ra sờ sờ trước mắt cô.
Hổ Phách cảm thấy tim đau đớn như bị xé rách, trước mắt tối sầm, bên tai lặng yên như tờ.
Điện thoại di động từ trên tay cô tuột xuống.
Hết chương 41
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Yêu Mình Em
- Chương 41