Chương 33
Chuyển ngữ: Ching Ling
Biên tập: Ching Ling
20140625155822_LsHyi
Lần đầu gặp đã rung động, chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Tim Hổ Phách đập thình thịch, hơi có chút khó tin.
Cô nhớ rất rõ cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp anh.
Cô chỉ vô tình nói một câu "Cố Tuần đẹp trai thật", thế là Cố Hiểu Quân liền lập tức đi rêu rao khắp nơi. Sau đó thì tình cờ ngắm hoa quỳnh nở trên sân thượng cùng anh, cô tự viết tên mình cho anh xem, vậy mà cách bảy năm sau anh vẫn còn nhớ cô viết chữ bằng tay trái, anh đưa cô đi mua Danpifan, trả tiền cho cô, cô trả lại anh mươi năm đồng, hôm sau anh lái xe rất xa đến trường tìm cô chỉ để thối lại cho cô hai mươi đồng bạc lẻ.
Lúc đó cô không hiểu nổi, chỉ cảm thấy anh rất đặc biệt, chỉ vì hai mươi đồng mà lái xe từ thành Đông đến thành Tây, số tiền thối lại có khi còn nhiều hơn cả tiền xăng. Lúc này cô mới nghĩ đến, chẳng lẽ chỉ vì anh muốn gặp mặt cô thêm lần nữa?
Cô nhớ rõ lúc đó anh còn hỏi cô muốn đi ăn gì không? Cô nói trường cô có căn tin, không thể ra ngoài được. Sau đó anh lại hỏi cô gần đây có quán café nào không, cô nói cô không uống café, sợ mất ngủ.
Bây giờ nhớ lại mới phát hiện, trước đây ý tứ của Cố Tuần rất rõ ràng, ấy vậy mà cô lại không hề hay biết.
Trong kì nghỉ hè để chuẩn bị thi vào đại học, cô và Hứa Nhẫm Nhiễm cùng kết đôi đi du lịch thì tình cờ gặp được Cố Tuần và Trần Dương ở hang Mạc Cao Đôn Hoàng, thế là bọn họ đi chơi cùng nhau ba ngày, cũng nhờ vậy mà Hứa Nhẫm Nhiễm quen biết Cố Tuần. Bây giờ hồi tưởng lại, thế giới to lớn như vậy làm sao lại có thể đúng lúc như thế?
Tiếp theo sau đó thì cô bị tai nạn xe, Cố Tuần truyền máu cho cô, cô mở tiệm trà sữa, anh rất thường xuyên "đi ngang qua".
Kiều An Kỳ hẹn cô đi chơi, cô vì tạo cơ hội cho Phó Chiếu nên không từ chối lần nào, nhưng mỗi lần như vậy cô đều gặp được Cố Tuần.
Hổ Phách đỡ trán, chỉ số thông minh của cô như vậy mà thi đậu vào đại học S được chắc là nhờ trời phù hộ. À không, cái này không thuộc về chỉ số thông minh mà thuộc về tình cảm. Cô lập tức lấy lại công bằng cho IQ của mình.
Hứa Nhẫm Nhiễm lại nói tiếp: "Nếu không phải vì thích cậu nhiều năm như vậy, dựa vào chuyện năm ngoái cậu làm, anh ấy có liếc mắt nhìn cậu thì cũng là kì tích, thế mà anh ấy lại đồng ý quay lại với cậu, cậu dùng cái đầu heo của cậu suy nghĩ cũng biết lí do là vì sao rồi chứ."
Hổ Phách bĩu môi nói: "Tớ không phải đầu heo, từ trước đến giờ anh ấy không nói cho nên tớ cũng không suy nghĩ nhiều."
"Cậu thôi đi. Anh ấy chưa kịp nói thì cậu đã bỏ rơi người ta rồi. Nghĩ đến cảm giác vừa được lên thiên đường đã bị ném xuống địa ngục của Cố Tuần, tớ thật sự muốn thay anh ấy đánh cậu một trận."
Hổ Phách xấu hổ im lặng.
"Sao cậu không suy nghĩ một chút, quan hệ của Cố Hiểu Quân và Đường Bối Bối tốt như vậy, vì sao Cố Hiểu Quân lại cứ một lòng tác hợp cho cậu với Cố Tuần? Đó là bởi vì nó biết anh của nó trừ cậu ra thì không thích ai khác."
Hứa Nhẫm Nhiễm từng chút từng chút một nói ra sự thật, tâm ý chôn giấu bên trong dần dần lộ ra, chất chứa trong lòng nặng trịch như đá tảng. Hổ Phách không nói được lời nào, cổ họng tắc nghẹn.
Hứa Nhẫm Nhiễm thở dài: "Nghe xong tớ thật sự rất cảm động, thế nên, cho dù cậu là bạn thân mười năm của tớ nhưng tớ vẫn không do dự đứng về phe của Cố Tuần. Cho nên lần này chính tớ là người đã bảo Cố Tuần đưa ra điều kiện đó, không chịu kết hôn thì không quay lại."
Hổ Phách trợn to hai mắt: "Là chủ ý của cậu sao?"
Hứa Nhẫm Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, muốn cắn tớ à."
Hèn gì tài khoản weibo của Cố Tuần lại dễ dàng bị Cố Hiểu Quân phát hiện như vậy, sau đó thì Hứa Nhẫm Nhiễm liền nói cho cô biết, té ra họ là đồng minh tốt của nhau. Chả trách Hứa Nhẫm Nhiễm cứ luôn nói cô tưởng bở, hóa ra là cố ý lừa bịp để cô không nhận ra "kẻ địch".
Hổ Phách vừa tức vừa buồn cười nhưng lại không thể làm gì được, "Còn nói là bạn thân? Gạt tớ như vậy."
Hứa Nhẫm Nhiễm liếc mắt, "Không phải là bạn thân tớ không thèm quan tâm cậu vậy đâu. Nếu để vuột mất Cố Tuần, cậu sẽ hối hận cả đời. Nếu như bên cạnh tớ có một người đàn ông như vậy, tớ sẽ không chút do dự mà đồng ý lấy anh ấy."
Lúc này trong lòng Hổ Phách vô cùng cảm động, đã không còn muốn từ chối kết hôn nữa.
Hứa Nhẫm Nhiễm vỗ vỗ vai của cô: "Không phải là Cố Tuần muốn vội vàng kết hôn, chỉ là anh ấy muốn dùng hôn nhân để giữ chặt cậu bên mình, bởi vì cậu xấu xa đến mức khiến anh ấy không có cảm giác an toàn."
Hổ Phách vừa tức vừa buồn cười: "Nói bậy, tớ đâu có hư như vậy."
"Cậu có biết câu "bỏ tiền vì an"* không?" (*Bỏ tiền túi của mình ra vì an toàn)
Hổ Phách không nhịn được cười: "Này! Câu đó để hình dung con người sao!"
"Phương châm chiến lược chúng tớ cho Cố Tuần chính là tám chữ: "Tốc chiến tốc thắng, bỏ tiền vì an." đó.
"Chúng tớ? Còn có ai nữa hả?"
Hứa Nhẫm Nhiễm cười khà khà: "Không thể bán đứng đồng đội."
Hổ Phách: "..."
Hứa Nhẫm Nhiễm cười: "Được rồi, đừng nói nữa, mua cái váy này liền đi, cậu mặc lên quyến rũ muốn chết. Thỉnh thoảng ở nơi không có muỗi khoe chân một chút cũng tốt, nếu không thật sự sẽ có người nghĩ chân cậu bị gì đó nên không dám để lộ đấy."
Hổ Phách mỉm cười, cảm thấy Hứa Nhẫm Nhiễm nói không sai, vì vậy cùng Hứa Nhẫm Nhiễm mỗi người mua một cái áo đầm.
Mua quần áo xong, Hứa Nhẫm Nhiễm tiếp tục đi dạo cửa hàng trang sức. Đúng lúc vàng đang xuống giá nên Hổ Phách mua cho dì Hổ Tương một cái lắc tay.
Hứa Nhẫm Nhiễm chỉ vào một sợi dây chuyền vàng nói: "Sợi dây chuyền này rất hợp với cái đầm cậu mua lúc nãy đấy."
Hổ Phách cũng thấy nó thực sự rất đẹp, mặt dây rất độc đáo, là một đóa hoa sen được tạo hình tinh xảo khéo léo. Thấy giá cũng không đắt lắm cho nên cô liền mua.
Dạo phố xong, hai người cùng đến nhà hàng Tây ăn cơm, sau đó Hứa Nhẫm Nhiễm đưa Hổ Phách đến biệt thự Kim Ngọc. Bình thường, mỗi cuối tuần Hổ Phách đều về đây thăm dì dượng. Tuần này vì dượng Phó Cẩn Ngôn đã đi công tác cho nên Hổ Phách nghĩ rằng chỉ có dì ở nhà, ai ngờ vừa mở cửa ra đã liền nhìn thấy Phó Chiếu đang lau nhà.
"Anh về từ lúc nào vậy?"
"Tối qua."
Dì Hổ Tương ngồi trên ghế salon quay mặt qua, mỉm cười quan tâm: "Con bé này, đã về rồi đó à, mau đến đây ngồi."
Hổ Phách đi đến trước ghế salon ngồi xuống, "Dì, hôm nay đi dạo phố con có mua cho dì một cái lắc tay, dì xem thử xem có thích không?"
Nói rồi Hổ Phách lấy lắc tay ra đeo thử cho dì Hổ Tương.
Hổ Tương ngắm trái ngắm phải rồi cười tủm tỉm nói: "Đẹp lắm, nói thật lúc còn trẻ dì không thích đồ trang sức bằng vàng mấy, cảm thấy nó tầm thường sao ấy, đến lúc có tuổi rồi thì ngược lại, càng ngày càng thích vàng."
Phó Chiếu nói: "Nói thẳng ra là mẹ càng già càng tầm thường đi."
Hổ Tương giận dỗi: "Xí, trong miệng mày không bao giờ có lời gì hay ho cả. Miệng mồm đáng ghét như vậy nên đến ngần tuổi này vẫn chưa có đối tượng nào cũng đáng lắm..."
Hổ Tương mắng Phó Chiếu một trận. Thật ra bà cũng là mượn đề tài để nói ra chuyện trong lòng mình. Con trai đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, lại còn sống chết không chịu đi xem mắt. Mỗi ngày bà đều sốt ruột nhưng lại không thể tức giận được.
Hổ Phách nhìn cảnh này cảm thấy rất buồn cười nhưng cố gắng nín lại, nín đến mức đau bụng.
Phó Chiếu bị mắng nên mặt mày xám xịt đi lên phòng, lúc lên đến cửa phòng liền khẽ vẫy tay với Hổ Phách, ý bảo cô lên lầu.
Hổ Phách liền đi lên theo, Phó Chiếu đứng chờ ở cửa phòng, "Qua đây anh cho xem cái này."
"Cái gì vậy?"
Phó Chiếu đẩy cửa phòng ra, Hổ Phách vừa liếc mắt nhìn vào đã thấy giá sách của anh, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu, liền cố ép bản thân mình dời tầm mắt, quả thực là lộn xộn đến không thể chịu nổi.
Phó Chiếu cầm hộp trang sức trên bàn lên, mở ra, hỏi: "Em thấy cái trâm cài áo này có đẹp không?"
Mắt Hổ Phách sáng lên, "Đẹp lắm! Cảm ơn anh."
Phó Chiếu cười cười: "Đừng cảm ơn. Không phải cho em đâu."
Hổ Phách: "..."
"Sinh nhật ông nội Cố, anh vốn định sẽ tặng bức tranh quạt để lấy lòng ông, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy tài chính đang eo hẹp, bây giờ thực sự không có nguồn đầu tư dư dả, phải dùng tiền vào những chỗ cần thiết nhất, cho nên ngay khi đến Bắc Kinh anh đã lập tức mua cho An Kì một món quà."
Hổ Phách thật sự bất ngờ: "Anh định thổ lộ sao?"
Phó Chiếu lắc đầu: "Không. Nếu như thích anh nhất định cô ấy sẽ nhận món quà này, còn nếu như không, chắc chắn sẽ không nhận món quà đắt như vậy."
Hổ Phách sửng sốt: "Nó đắt lắm sao?" Cô không biết nhiều về vàng bạc đá quý, chỉ cảm thấy cái trâm cài áo đó rất đẹp, nhưng không biết rốt cuộc nó có giá bao nhiêu.
Phó Chiếu gật đầu: "Đúng vậy, rất đắt, cả nửa năm tiền lương của anh đó."
"Nửa năm!" Hổ Phách suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Không phải là anh đang nghèo sao? Lấy tiền ở đâu ra mà mua cho cô ấy cái trâm cài áo đắt như vậy!"
Phó Chiếu cười gượng: "Đúng là mấy ngày hôm trước anh nghèo đến suýt chút phá sản. Nhưng may là mấy ngày nay thị trường chứng khoán đã ổn định trở lại, không sụt giá nữa. Nếu em không kịp thời chuyển cho anh 200.000 NDT bổ sung vào tài khoản thì chắc anh đã phá sản. 80.000 NDT của em anh nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho em, hì hì."
Lo lắng khoản tiền bán bức tranh quạt không đủ giúp đỡ cho Phó Chiếu nên Hổ Phách đã bù 80.000 NDT của mình vào để đủ 200.000 gửi vào tài khoản của anh.
"Nếu Kiều An Kỳ không nhận cái trâm cài áo này, không phải là anh ném sạch tiền đi sao?"
Vừa nghĩ tới bức tranh quạt, Hổ Phách liền nhanh chóng phòng hờ Phó Chiếu: "Lần này anh đừng có mà kêu em đi cầu cạnh Cố Tuần nữa nhé. Em không mặt dày đi làm chuyện đó nữa đâu."
Phó Chiếu cười ngỏn ngoẻn nói: "Nếu An Kỳ không nhận, anh sẽ bán giảm giá 20% cho em."
"Lại!Nữa!" Hổ Phách nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi.
Phó Chiếu cười hề hề: "Được rồi, tối nay là sinh nhật của ông nội Cố, em ăn mặc đẹp một chút, đừng có mặc mãi quần áo hai màu đen trắng như thế nữa."
Hổ Phách lập tức dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là sinh nhật ông nội Cố sao?"
"Đúng vậy."
Hàng năm, sinh nhật của Cố Viễn Sơn ngày âm và ngày dương khác nhau, Hổ Phách luôn không để ý đến ngày âm, không ngờ lại chính là hôm nay.
"Anh và dì đi là được rồi, em không đi đâu."
Phó Chiếu nói: "Ông nội Cố nói có việc tìm em, đặc biệt dặn là phải có em đi cùng."
Hổ Phách giật mình, "Có việc tìm em? Việc gì vậy?"
"Anh không biết, ông cụ chưa nói. Cụ đã đích thân gọi em đến dự sinh nhật, em dám không đi sao?"
Hổ Phách thực sự không muốn đi, không phải là vì cô không thích ông cụ Cố. Ông cụ rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, hòa ái dễ gần, là một cụ ông đáng mến, chỉ là... Chuyện tình cảm năm ngoái của cô xảy ra ở đó, làm sao cô có thể còn mặt mũi mà đến gặp người nhà họ Cố cơ chứ. Vừa nghĩ tới ánh mắt của mọi người, nhất là ba mẹ Cố Tuần, cô đã thấy nhức đầu rồi.
Nếu như cô và Cố Tuần đã quay lại thì cô cũng mặt dày mà đến, nhưng bây giờ vẫn chưa thực sự làm lành, cô vẫn là bạn gái cũ, mà còn là bạn gái cũ đã bỏ rơi Cố Tuần nữa, làm sao có mặt mũi mà đến chứ. Thế nhưng ông nội Cố đã chính miệng bảo cô đến, còn nói là có việc tìm cô, thế nên cô không thể không đi.
Chuyện này thật là khó xử.
Trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn đi, vẻ mặt rầu rĩ.
Phó Chiếu đương nhiên biết tâm tư của cô, "Em đúng thật là suy nghĩ quá nhiều. Ba mẹ của Cố Tuần đều là những người sáng suốt, bọn họ không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm của con cái đâu. Chú Cố và dì Chu đâu có đắc tội gì với em, chẳng lẽ từ nay về sau em cũng trốn tránh không chịu gặp họ luôn à?"
Hổ Phách xấu hổ nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là em ngại gặp bọn họ."
Phó Chiếu nói: "Không có ngại ngùng gì hết, chú Cố và dì Chu rất thích em, sẽ không vì em chia tay Cố Tuần mà thù oán em, người nhà đó không có nhỏ nhen vậy đâu."
Hổ Phách nghe nói thế lại càng xấu hổ hơn.
Ông cụ Cố từ năm bảy mươi tuổi đã bắt đầu tổ chức lễ mừng thọ, tổng cộng Hổ Phách đã đi dự ba lần. Ba mẹ của Cố Tuần thực sự rất hiền lành, đối xử với cô rất tốt, chính vì vậy nên cô mới càng xấu hổ khi gặp mặt bọn họ.
Năm nay thật là không đúng lúc, sinh nhật của cụ Cố Viễn Sơn mà dượng Phó Cẩn Ngôn lại ra nước ngoài công tác, trước khi đi còn dặn dì Hổ Tương nhớ mua quà tặng cho cha nuôi. Ăn cơm tối xong, dì Hổ Tương dọn dẹp một chút rồi bảo Phó Chiếu đi lấy xe.
Đúng lúc hôm nay Hổ Phách vừa mua váy nên cô liền đi thay quần áo mới. Phó Chiếu nói cũng có lý, sinh nhật ông cụ mà cô mặc quần áo hai màu đen trắng thì không thích hợp lắm. Kiểu dáng của cái váy mới tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tôn dáng, màu sắc cũng rất nữ tính, màu tím khoai môn nổi bật trên làn da trắng sứ của Hổ Phách, vì để xứng với cái váy nên cô tháo sợi dây chuyền hổ phách ra thay vào sợi dây mới mua hôm nay.
Hổ Tương nhìn Hổ Phách từ trên xuống dưới, dường như ngắm mãi không chán, cứ luôn miệng khen cô xinh đẹp. Bà vẫn luôn lấy làm tự hào khi có một đứa cháu gái như cô.
Phó Chiếu lái xe tới, quay kính xe xuống nhìn Hổ Phách: "Sao em ăn mặc đơn giản vậy?"
Hổ Phách nghe thấy từ đơn giản, thực sự thầm cảm thấy lúng túng.
Thật ra hôm nay không thể nói là cô trang điểm đơn giản, là Phó Chiếu so sánh cô bây giờ với năm ngoái nên mới thấy đơn giản thôi.
Năm ngoái, cô vì muốn thu hút sự chú ý của Cố Tuần nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mua một cái váy hàng hiệu từ nước ngoài phiên bản giới hạn về.
Thiết kế của cái váy đó lấy ý tưởng từ biển hoa mùa xuân, trên làn váy màu xanh lá cây điểm đầy những bông hoa trắng nhỏ được kết đính tinh xảo, sau khi mặc vào quả thực trông giống như tiên nữ tuyệt sắc vô song.
Bình thường cô để mặt mộc cũng đã khiến người ta nhìn một lần liền khó quên rồi, trang điểm sơ thôi cũng nghiêng nước nghiêng thành. Ngay cả người có thần kinh thép như Phó Chiếu mà đến giờ kí ức vẫn chưa phai nhạt thì có thể thấy được lúc đó cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cỡ nào.
So với bộ váy của năm ngoái, thì bộ váy năm nay đúng thật là quá đơn giản.
Trên đường đi, Hổ Phách cứ mãi suy đoán xem ông cụ Cố tìm cô có chuyện gì? Chẳng lẽ là chất vấn cô tại sao hồi đó lại bỏ rơi Cố Tuần? Đã qua một năm rồi mà còn chất vấn lại thì cũng không đúng.
Lần thứ tư đến nhà họ Cố, Hổ Phách đã biết hết tất cả những người đang ngồi. Cô, chú, cậu, dì của Cố Tuần, còn có hai học trò tâm đắc của Cố Viễn Sơn là ông Đường và ông Đổng. Người già người trẻ gộp lại tổng cộng cũng hai mươi mấy người, vô cùng náo nhiệt.
Đường Bối Bối tự nhận mình đã ăn mặc vô cùng xinh đẹp chói mắt, nhưng vừa nhìn thấy Hổ Phách thì bỗng chốc liền có cảm giác như mình từ viên minh châu biến thành cái mắt cá. Nhưng cô ta tức giận đố kị cũng vô ích, Hổ Phách trời sinh đã quyến rũ, cô ta vốn không thể so sánh được. Hơn nữa khí chất của Hổ Phách cũng không giống với người khác, toàn thân rực rỡ, xinh đẹp như ngọc, trên người luôn phảng phất ánh hào quang lóa mắt.
Cả đám người vây quanh nói chuyện với ông cụ Cố Viễn Sơn. Sắp tới ông cụ đã tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, thần thái sáng láng, hơn nữa còn để râu bạc trắng, vừa đẹp lão vừa thời thượng.
Cháu ngoại Kiều An Kỳ cùng với cháu nội Cố Hiểu