Chương 8TRÒNG MẮT CŨNG ĐỀU MUỐN LỒI RAHạ Trường Duyệt vốn đã căng thẳng, nhìn xuống trang phục hầu gái của mình thì lại càng chẳng nhích chân nổi.
Cô không ngừng thôi miên mình, không nhìn thấy gì hết, cũng không suy nghĩ lung tung, cứ xem như đang đút cơm cho cục cưng. Chờ anh ăn xong, cô có thể lấy lại hợp đồng.
Đến lúc đó, cô nhất định sẽ cởi sạch bộ quần áo trên người, vứt vào chậu than đốt thành tro!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Trường Duyệt thoải mái được đôi chút. Cô hít vào một hơi, tiến lên phía trước, cầm lấy đôi đũa, cung kính hỏi thăm.
“Ngài Nghiêm, ngài muốn ăn món gì?”
“…”
Nghe tiếng, Nghiêm Thừa Trì khẽ híp mắt lại, thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, quan sát cô từ trên xuống dưới, như thể vừa nhìn thấy cô lần đầu.
Đôi mắt sâu thẫm dừng lại trên người cô rất lâu, ánh mắt nóng bỏng, giống như muốn nhìn xuyên qua quần áo của cô.
Thấy vậy, máu trong người Hạ Trường Duyệt bắt đầu chảy ngược, cô gần như chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng anh chợt dời mắt đi như chưa từng xảy ra chuyện gì, lạnh nhạt nói: “Rót rượu.”
“...”
Hạ Trường Duyệt thở phào một hơi. Lưng ướt đẫm mồ hôi bởi vì khẩn trương.
Nhìn Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng, cô cũng không dám thở mạnh, nâng chai rượu đỏ lên, bước tới trước, rót cho anh ly rượu.
Sau đó cô ngoan ngoãn đứng sang một bên, chỉ ước gì mình có thuật ẩn hình, để Nghiêm Thừa Trì quên đi sự tồn tại của cô.
Ánh đèn phản chiếu trên bàn ăn thật dài, làm thức ăn trông cực kỳ tinh xảo, khiến người chảy nước miếng.
Hạ Trường Duyệt đói bụng cả ngày, nước miếng còn không có để uống, huống chi là thức ăn.
Cô nhìn một bàn đầy món ăn ngon mà tròng mắt cũng đều muốn lồi ra.
Giống như đang cố ý hành hạ cô, Nghiêm Thừa Trì lia mắt nhìn cô rồi chậm rãi cắt một miếng bò bít tết, thong thả bỏ vào miệng, nhai thật kỹ rồi nuốt xuống từ tốn.
Hầu kết khêu gợi, trượt lên trượt xuống, quyến rũ không nói nên lời.
Hạ Trường Duyệt nuốt ực nước miếng, cố gắng ép mình dời mắt đi.
Cô âm thầm nhắc nhở mình, cho dù trai đẹp hay thịt bò trước mắt, tất cả đều không phải của cô, mơ tưởng cũng đừng nghĩ tới!
“Ọc ọc…”
Bụng cô lên tiếng phản đối.
Hạ Trường Duyệt vội vàng che bụng lại, mặt đỏ bừng, cúi đầu bối rối.
“Đói bụng?”
Giọng nói của Nghiêm Thừa Trì thật trầm thấp, muốn bao nhiêu hấp dẫn đều có bấy nhiêu.
Đôi mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự vui vẻ, đánh giá trên người cô một lượt. Khi nhìn đến nơ bướm trước ngực cô, màu mắt anh lại càng thẫm hơn.
“Tôi không đói bụng…”
“Ọc ọc…”
Bụng cô lại kêu to hơn, mất mặt cũng không mất nhanh vậy chứ?
Mặt Hạ Trường Duyệt chỉ còn chút nữa là có thể cắm vào trong ngực, biến mình thành đà điểu.
“Em muốn ăn món gì?”
Nghiêm Thừa Trì nhìn thoáng qua Hạ Trường Duyệt, tiện tay cầm một đĩa thức ăn trên bàn lên, “Món này à?”
Salad hải sản hấp.
Hạ Trường Duyệt không lên tiếng, chỉ nuốt ực nước miếng một lần nữa, nhìn đăm đăm đĩa thức ăn trong tay anh. Hai tay cô siết lấy làn váy, sợ mình không nhịn được sẽ xông lên đoạt lấy.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì giơ tay lên, nguyên cả đĩa rau salad bị ném vào thùng rác.
Hạ Trường Duyệt hơi ngẩn người, mắt to trong veo nhìn anh kinh ngạc.
Nguồn :
Dưới ánh đèn, sườn mặt hoàn mỹ của anh lộ ra sự cao quý người khác chớ tới gần. Đôi mắt sâu thẫm lóe lên tia sáng cô nhìn mà không hiểu.
“Còn món này? Thích không?”
Hạ Trường Duyệt còn chưa lấy lại tinh thần thì anh đã nâng lên một đĩa khác.
Là một miếng bánh Tiramisu cấp bậc sư phụ.
“Thích…”
Hạ Trường Duyệt vừa mới mở miệng thì nguyên cả đĩa và bánh đều rơi vào thùng rác.