Chương 43ANH HÃN LÀ AI?Hạ Trường Duyệt cứng đờ người, ngồi xổm dưới đất, không biết nên đứng dậy hay tiếp tục ngồi xổm.
Anh đã tới bao lâu rồi, có nghe thấy lời cô vừa nói không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt này, nhất định là nghe thấy rồi.
Cô phải giải thích thế nào đây?
Hạ Trường Duyệt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cuống đến độ như kiến bò trên chảo lửa, chỉ muốn chạy quanh thùng rác mấy vòng để xoa dịu cảm xúc.
Nhưng cuối cùng cô chỉ có thể lúng túng cười với anh, xoắn xuýt ôm con thú bông đứng bên cạnh thùng rác.
“Cái đó… tôi ra đây để vứt con thú bông, ai ngờ có điện thoại.” Hạ Trường Duyệt ôm con thú bông bằng một tay, tay kia cầm thật chặt điện thoại di động, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Thân hình cao to của Nghiêm Thừa Trì đứng trước mặt cô, mím chặt đôi môi mỏng, không nói câu nào, hơi nheo đôi mắt mê hoặc lại, quan sát vẻ mặt đầy chột dạ của Hạ Trường Duyệt, rồi nhìn xuống điện thoại di động trong tay cô.
Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai?
Lại là anh Hãn, cô còn dám lén anh nhớ đến người đàn ông khác?
Chỉ trong một giây, anh đã vươn tay ra, lúc chuẩn bị giật lấy điện thoại trên tay cô thì trong đầu lại vang lên câu nói của cô.
“Nghiêm Thừa Trì, có phải anh còn quan tâm tôi không, vậy nên mới muốn hỏi tôi đi đâu?”
Anh hỏi cô đi đâu đều bị cô chế giễu, nếu bây giờ anh giật lấy điện thoại di động của cô, vậy có phải cô sẽ đắc ý, cảm thấy anh trước giờ vẫn không bỏ được cô hay không?
Sắc mặt của Nghiêm Thừa Trì trở nên u ám, xoay bàn tay đang giơ lơ lửng trên không, giật luôn con thú bông từ tay cô, quay người đi vào biệt thự.
Hạ Trường Duyệt ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình, đứng đực ra.
Chẳng phải anh bảo cô vứt con thú bông đi à? Sao lại lấy đi rồi?
Thế nhưng, đó là quà của con trai cô tặng, cô còn định đợi lát nữa anh không nhìn thấy thì lén đi ra nhặt về.
Cứ thế mà bị anh cướp đi là sao?
Hạ Trường Duyệt đang sững sờ không biết làm sao thì thấy Nghiêm Thừa Trì đã đi vào phòng khách.
Bóng lưng cao to ấy, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự tàn bạo từ anh.
Không đợi Hạ Trường Duyệt đi theo sau, anh lại ra khỏi phòng khách, trên tay còn cầm theo con thú bông của cô và một cái áo khoác, liếc qua cô bằng đôi mắt đen mê người, mím chặt môi, nhanh chân rời khỏi biệt thự.
Ai lại chọc giận anh nữa vậy?
Hạ Trường Duyệt ỉu xìu sờ lên mũi mình. Nhìn anh rời đi, rõ ràng cô nên vui mới phải, nhưng không hiểu sao trong lòng lại trống rỗng, đứng ngoài sân hồi lâu cũng không về phòng.
Bên ngoài biệt thự.
Chiếc siêu xe màu đen đã dừng ở ven đường hơn nửa tiếng đồng hồ.
Nghiêm Thừa Trì đầy tức giận dựa vào ghế sau xe, con thú bông bọ rùa đã bị ném qua một bên. Ánh mắt nhìn về phía biệt thự của anh lóe lên vẻ phức tạp.
Ban đầu thấy cô đau lòng vì con thú bông rách rưới, anh định bảo cô đừng vứt, để không có vẻ như anh hung dữ bắt nạt cô.
Kết quả, không ngờ lại nghe thấy cô đang nói chuyện điện thoại…
Nhớ lại tiếng gọi anh Hãn kia, tim Nghiêm Thừa Trì đập mạnh, quay đầu trừng mắt nhìn con thú bông bọ rùa bên cạnh, như thể muốn xem con thú bông như Hạ Trường Duyệt mà xé thành tám mảnh.
Chỉ là một người phụ nữ đã từng phản bội anh thôi, sao anh lại có thể quan tâm cô chứ…
Anh sẽ không lấy điện thoại của cô vì một cú điện thoại. Nhưng không lấy thì anh không thể nào nán lại dù chỉ một giây.
Nếu lại ở bên cạnh cô, anh sợ mình sẽ không kìm được mà ra tay đánh cô.
“Cậu Trì, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy chỉ thị, tài xế đánh liều ngoái nhìn Nghiêm Thừa Trì đang ngồi ở sau xe.