Chương 20: Nhìn chữ như thấy mặt*, anh nhớ em.

*Kiến tự như diện: nhìn chữ người đó giống như thấy khuôn mặt người đó. Bên Trung Quốc cũng có một chương trình truyền hình có tên như thế này.(Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì search GG nhá).

Không chờ Lê Hoan trả lời, cô làm bộ buồn rầu mà suy tư hai giây rồi tỏ vẻ khó xử nói: "Theo lý thuyết là phải cho anh ngồi xuống đấy. Ai bảo bữa sáng là anh mua, trứng chần nước sôi này cũng là anh tự mình xuống bếp. Aiz, nếu để cho anh rời đi giống như không nói lý vậy, đúng không Hoan nhi?"

Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tây Cố, giương môi hừ cười: "Ngồi xuống đi... Phó nhị công tử, làm bộ rụt rè cái gì chứ, trong lòng anh chẳng lẽ không muốn ngồi xuống sao? Hoan nhi chúng tôi cũng không thích đàn ông khẩu thị tâm phi* đâu."

*Khẩu thị tâm phi: ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá (Từ điển Hán-Nôm)

Cô tận lực nhấn mạnh bốn chữ khẩu thị tâm phi.

Lê Hoan làm sao không biết cô ấy có ý gì?

"Hoan Hoan, anh muốn ngồi xuống ăn sáng với em, cho anh cơ hội này được chứ?" Giọng nói mang theo ý cười nhẹ của Phó Tây Cố cũng lập tức vang lên theo, dịu dàng lưu luyến, làm cho tim người ta đập nhanh.

Lê Hoan lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Cô ngẩng đầu, vừa chuẩn bị mở miệng, lại chạm vào con ngươi nhuộm đầy ý cười của người ấy.

"Chỉ một lần này." Cô nói có chút bực bội.

Phó Tây Cố lập tức vui vẻ ra mặt.

"Hoan Hoan, anh rất vui." Anh nhìn cô, ánh mắt nóng rực.

Lê Hoan tránh đi, cúi đầu im lặng mà ăn.

Tần Vãn thấy thế, gắp một phần trứng chần nước sôi tới trước mặt cô, cười đến mức chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Hoan nhi, chưa nói đến Phó nhị công tử còn rất dụng tâm nha, biết rõ cậu thích ăn trứng lòng đào, ách... hình dạng cái trứng này là hình trái tim, Phó nhị công tử... Đây là đang mượn cơ hội thổ lộ sao?"

Lê Hoan hít sâu một hơi.

"Vãn Vãn."

"Hả?"

Cô mỉm cười, cố gắng kiềm chế: "Ăn không nói."

Tần Vãn tất nhiên là thấy được uy hϊếp trong đáy mắt cô, nhưng cô ấy cứ không sợ đấy.

Cô cười hì hì, thoải mái gật đầu, nhưng lại nhìn về phía Phó Tây Cố: "Phó nhị công tử, thật không?"

Vui vẻ trên khóe môi Phó Tây Cố vẫn không biến mất.

Nghe vậy, ánh mắt vốn đang nhìn Tần Vãn của anh lại rơi xuống trên mặt Lê Hoan lần nữa: "Phải."

Lê Hoan: "..."

Cô đột nhiên hối hận, cho dù là tối hôm qua để cho Tần Vãn ở lại, hay là vừa mới nãy để cho Phó Tây Cố ở lại, cô đều hối hận rồi.

"À..." Tần Vãn kéo dài giọng nói, cô cười xấu xa mà đổi chủ đề, "Lời đồn ở Nam Thành về Phó nhị công tử rất nhiều, hôm nay mới thấy rõ, anh quả thật rất biết chiều, biết dỗ phụ nữ."

"Trứng lòng đào cũng vậy, bình hoa cũng vậy," Cơ bản không cho anh có cơ hội mở miệng, cô còn cố ý thở dài," Bình hoa này mua rất khéo léo đó, là phong cách Hoan nhi nhà tôi thích. Chỉ là không biết... Phó nhị công tử đã dỗ qua bao nhiêu cô gái như vậy rồi?"

Phó Tây Cố: "..."

Bây giờ anh đã tin lời chế giễu của Thẩm Mộ tối hôm qua, Tần Vãn quả nhiên tính tình rất xấu, nắm bắt không được.

"Lời đồn vốn dĩ là lời đồn, đều không thể tin." Mặt anh không đổi sắc mà trả lời.

Tần Vãn nhướng mày: "Cho nên... Phó Nhị công tử có ý là, anh không có hẹn hò với nhiều bạn gái như vậy? Không biết dỗ dành phụ nữ, yêu chiều phụ nữ?"

Phó Tây Cố: "..."

Anh mỉm cười: "Đều đã qua rồi, bây giờ tôi đang cố gắng trở thành người đàn ông ba tốt của Hoan Hoan."

Tần Vãn cũng mỉm cười theo: "Phó nhị công tử, anh nghe nói qua câu này chư? Gọi là... miệng đàn ông, gạt người gạt quỷ."

Phó Tây Cố: "..."

Mẹ nó.

Anh...

Anh vội vàng nhìn về phía Lê Hoan giải thích: "Hoan Hoan, anh..."

"Nếu không ăn mà muốn nói, các người có thể đi ra ngoài." Lê Hoan không nhìn ai cả, cúi đầu lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Tần Vãn đắc ý quăng cho Phó Tây Cố một ánh mắt khıêυ khí©h.

Phó Tây Cố: "..."

"Hoan Hoan, đừng tức giận, anh không nói nữa." Anh nói thêm.

Một cái liếc mắt Lê Hoan cũng không cho anh, chứ đừng nói đến đáp lại.

Phó Tây Cố cũng không giận, giữ im lặng chuyển mấy thứ đồ cô thích ăn đến trước mặt cô.

Lê Hoan thoáng nhìn, chỉ cảm thấy đáy lòng bị anh quấy lên, mớ bòng bong trong lòng lại càng rối thêm, cô không thể trở lại bình thường được...

*****

Bữa sáng kết thúc lúc Tiểu Thang tới đón cô.

Lúc nhìn thấy Phó Tây Cố, Tiểu Thang trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin, mà Phó Tây Cố gật đầu chào hỏi với cô, cũng cẩn thận dặn dò cô chăm sóc chị Hoan Hoan thật tốt, cô... hóa đá.

Phó... Phó nhị công tử ở cùng với chị Hoan Hoan nhà cô, tiến triển nhanh như vậy sao?

Không thể nào? !

Mãi đến khi ngồi trên xe, cô vẫn mang vẻ mặt mơ màng.

"Hoan... chị Hoan Hoan? Phó nhị công tử..."

Tâm tình Lê Hoan khó có khi phiền muộn, còn kéo dài lâu như vậy, mà quan trọng hơn là bởi vì Phó Tây Cố.

Cô không trả lời, cũng không muốn nói, cô không biết nên đối mặt hoặc là định nghĩa như thế nào.

Tiểu Thang biết điều mà không hỏi nhiều nữa.

Nhưng quay đầu, cô phát hiện chiếc xe kia của Phó nhị công tử vẫn đi theo các cô, mãi đến phim trường mới quay đầu rời đi.

Tiểu Thang chợt nhớ tới những bộ tiểu thuyết tổng tài mà mình đã đọc, nhịn không được thốt ra: "Chị Hoan Hoan, anh công tử có tiền theo đuổi con gái quả nhiên rất có nghề nha, chỉ là chúng ta không nên chỉ nhìn mặt ngoài."

Lê Hoan chớp lông mi .

Không nên chỉ nhìn mặt ngoài sao?

Cô nên...

*****

Từ khi xuất đạo đến nay, Lê Hoan sẽ không lười biếng trong công việc, cô cũng không đem tâm tư riêng vào trong việc đóng phim, cho nên dù là cô bắt đầu cảm giác được lòng mình dần dần bị Phó Tây Cố nhiễu loạn, nhưng cô vẫn không làm ảnh hưởng đến công việc.

Mà có lẽ là bởi vì lời nói của Phó Tây Cố và Tần Vãn làm cho lòng cô rốt cục đã có thay đổi. Lúc quay phim, cả người cô hoàn toàn khác trước, tuy trước kia cô diễn không dở, nhưng vẫn ẩn giấu một ít thực lực, mà hôm nay, cô không hề che giấu.

Đạo diễn nhìn cô diễn trong màn ảnh, trong mắt hiện lên kinh diễm.

Vừa lúc phó đạo diễn ở bên cạnh cảm khái Lê Hoan diễn tốt hơn Lê Tư Tư nhiều, thật ra Lê Hoan thích hợp với nhân vật nữ số một hơn.

Ông thuận miệng hỏi: "Vậy sao cô ấy lại không nổi tiếng? Không phải chứ..."

Phó đạo diễn liền thấp giọng, hàm ý sâu xa mà nói: "Có người chèn ép thì nổi tiếng như thế nào được?"

Đạo diễn là người "biệt nhỡn liên tài" (từ của cụ Nguyễn Tuân), cộng với trước kia cũng từng bị người ta chèn ép nên nghe vậy lập tức nhíu mày, mắt lộ khinh thường: "Thật không? Vậy tôi càng phải nâng đỡ cô ấy!"

*****

Lê Hoan tất nhiên là không biết bởi vì mình thay đổi nên đạo diễn cũng thưởng thức cô hơn. Giờ đây cô chỉ biết là trong ánh mắt của Lê Tư Tư có nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng cô không muốn để ý tới.

"Từ từ!" Thấy cô quay người muốn đi, Lê Tư Tư không chút suy nghĩ gọi cô lại, đảo mắt quanh bốn phía, cô ta thân mật mà kéo tay Lê Hoan, giống như là chị em tốt đang nói chuyện phiếm với nhau,"Chị, tối hôm qua chị đi đâu vậy? Ở cùng một chỗ với Phó Tây Cố sao?"

Lê Hoan liếc mắt nhìn tay của cô ta.

Lê Tư Tư ra vẻ người vô tội: "Hai người sao..."

Chữ "rồi" còn chưa nói ra, Lê Hoan đã rút tay ra ngoài.

"Thật xin lỗi..., tôi không muốn diễn kịch với cô." Nhìn thẳng vào mắt cô ta, Lê Hoan nở nụ cười nhẹ nhàng,"Mặt khác, tôi đi đâu, ở cùng ai, không liên quan tới cô, càng không cần phải nói rõ với cô."

"Chị!"

Lê Hoan nháy mắt, học cô ta, dáng vẻ trước sau như người vô tội nhắc nhở: "Chú ý kiểm soát cảm xúc, bị người khác thấy được, hình tượng cô cực khổ xây dựng sụp đổ thì làm sao bây giờ?"

Không đợi Lê Tư Tư kịp phản ứng, Lê Hoan đã về tới nơi nghỉ ngơi của mình .

Cô ta chỉ cảm thấy một hơi trực tiếp nghẹn ở yết hầu, nửa vời, rất là khó chịu, nhưng cái này không khiến cho cô ta tức giận, điều cô ta tức giận là Lê Hoan hôm nay dường như thay đổi thành một người khác, không chỉ là hành động, còn có thái độ của cô.

Trước kia bất kể là tại sao mình gây sự với cô, cô cũng sẽ không để ý, rất nhiều lần mình cũng có cảm giác vô lực một quyền đánh vào bông. Nhưng lúc nãy đây, Lê Hoan rõ ràng vô cùng mạnh mẽ mặc dù thái độ hành động của cô vẫn vô cùng dịu dàng.

Đột nhiên, Lê Tư Tư có ảo giác cả người Lê Hoan như đang sáng dần lên...

*****

Lê Hoan một chút cũng không quan tâm Lê Tư Tư sẽ nghĩ như thế nào về cô, có phải lại sẽ tố cáo với Lộ Vận Nhân hay không. Hôm nay, cô thầm nhủ phải làm theo tâm ý của mình, quay về làm chính mình.

Gương mặt cùng lời nói đó của Phó Tây Cố ngay lúc này bỗng nhiên chui vào trong đầu cô.

Lê Hoan không hiểu sao tâm tình lại rung động, có chút hình dung không được.

"Chị Hoan Hoan, chị Hoan Hoan!" Lúc này Tiểu Thang thần thần bí bí mà đi đến bên người cô, cho dù đè thấp giọng nói nhưng vẫn không thể che hết kích động và hưng phấn trong đó,"Phó nhị công tử chuẩn bị kinh hỉ cho chị, chị đoán thử coi là cái gì?"

Mới nghĩ đến anh rồi chợt nghe đến tên của anh, Lê Hoan không điều khiển được trái tim đập rộn lên của mình.

Cô muốn nói cô không đoán, cũng không muốn biết, nhưng mà lời nói còn chưa kịp nói ra thì Tiểu Thang đã nhếch miệng cười đem một cái túi từ sau lưng ra.

"Chị Hoan Hoan, cơm trưa hôm nay là Phó nhị công tử mời đó, hắc hắc, là đồ ăn Ngọc Lâu, rau Ngọc Lâu ăn ngon cực đỉnh đấy!"

Lê Hoan nheo mắt.

"A..., chị Hoan Hoan chị đừng lo lắng," Tiểu Thang biết rõ cô muốn nói gì, vội vàng giải thích, "Em đã quên nói rồi, cơm trưa của tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ có chị là đặc biệt một chút, hưởng ké chút ánh sáng của chị Hoan Hoan, đồ ăn của em cũng không tệ, hắc hắc, cám ơn chị Hoan Hoan."

Cô nói xong, tay chân nhanh nhẹn mà lấy hộp giữ ấm trong túi ra.

"Chị Hoan Hoan, của chị!" Tiểu Thang đưa cho cô, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, "A...Thiếu chút nữa đã quên rồi, chị Hoan Hoan, thiệp của chị."

Lê Hoan bị ép phải nhận.

Một tờ thiệp rất nhỏ, nhưng nét chữ trong đó lại vô cùng rắn rỏi rõ ràng.

Tấm thiệp cũng là phong cách cô thích, giống như bình hoa sáng nay vậy.

Tâm tình khẽ thay đổi, cuối cùng cô vẫn mở ra--

"Hoan Hoan, nhìn chữ như thấy mặt, anh nhớ em."

Một câu rất đơn giản nhưng tim Lê Hoan lại đập như là trống dồn. Giống như là ném củ khoai nóng bỏng tay, cô gần như bối rối mà ném tấm thiệp vào trong túi, nhưng mà nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn nhặt nó lên.

Tâm tình bị dao động, cô có chút nóng nảy mà mở hộp giữ ấm ra--

Tất cả đều là rau cô thích ăn.

*****

Phần diễn hôm nay của Lê Hoan cũng không nhiều, lúc trời chiều ngã về tây, cô đã kết thúc công việc, nhưng cô không vội vã đi về, mà là ở lại quan sát mấy vị diễn viên phái thực lực quay phim tiện đà học tập.

Đạo diễn trong lúc vô tình chú ý tới, lại cảm thấy thoả mãn.

Ông tin tưởng vào ánh mắt của mình, Lê Hoan chỉ là thiếu một cơ hội, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ông bấm một số điện thoại.

Chờ đến lúc rời đi, khắp mọi nẻo đường đều đã lên đèn.

Lê Hoan vừa lên xe thì liền phát hiện xe Phó Tây Cố đang dừng ở cách đó không xa.

Cô không để ý đến, phân phó lái xe đưa cô về nhà.

Trong kính chiếu hậu, chiếc xe kia của Phó Tây Cố cũng khởi động theo, không xa không gần theo sát đằng sau cô.

Lê Hoan dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, mắt không thấy tâm cũng sẽ không phiền.

Chỉ là không ngờ...

"Bùm" một tiếng, thân thể Lê Hoan theo quán tính nghiêng về phía trước.

"Xe nổ lốp rồi.."

Giọng áy náy của lái xe từ phía trước truyền đến.

"Ầm ầm--"

Tiếng sấm ở xa xa cũng cùng lúc vang lên.

~~~~~~hết chương 20~~~~~~