Chỉ Yêu Không Cưới

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Với nội dung ngắn gọn, xúc tích nhưng lại rất cảm động. Truyện Chỉ Yêu Không Cưới của tác giả Đan Đan có thế lấy đi rất nhiều nước mắt của các bạn độc giả mà không hề hay b …
Xem Thêm

Chương 24: Broken Love 4
Hà hồ ly đi Mỹ, coi tiền đồ quan trọng hơn đàn ông, Lương Tử Tích bị bỏ lại, tự nhiên thành chia tay. Cái phiên bản này, cô ở công ty đã được nghe kể rất nhiêu lằn.

Cô đã từng truy hỏi Lương Tử Tích, anh chỉ hờ hững nói: “Mẹ anh không thích cô ta, hơn nữa khoảng cách giữa hai người đã xa, anh không có nhiều thời gian và hơi sức để theo đuổi một tình yêu không biên giới, thế là chia tay”. Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, bạn gái cũ với anh mà nói, chỉ là một thứ “mì ăn liền” rất gần rất gần, khi cự ly đã xa cách, ai còn đi nhớ đến cái mùi vị đầy chất bảo quản của “mì ăn liền”?

Thế nhưng, bất cứ người phụ nữ nào, khi biết chồng mình đã từng “tuy hai là một” với người phụ nữ khác cũng đều cảm thấy khó chịu. Cho nên, xin cô ta đừng nhắc đến nữa, tha cho cô, có được không? Cô không muốn nghe.

Cô bước nhanh hơn, tối nay, cô không muốn dùng cái thời gian vô vị này với một con người vô vị.

- Chúng tôi đã cùng nhau đến mấy năm, thế nhưng tình cảm lại không bằng với một con chó! - Thế nhưng, Hà hồ ly không tha cho cô.

Cô ngừng bước, đáp án này có chút bất ngờ.

- Tiểu Lang sau này già đi, kiệt sức, thường hay sinh bệnh, anh ấy rất lo láng, vì Tiểu Lang mà hết lần này đến lần khác cho tôi leo cây. Lại sau nữa, Tiểu Lang chết đi, một thời gian rất dài anh ấy cứ như mất đi chỗ dựa, linh hồn như bị lấy sạch. Tôi nói với anh ấy, ở nước ngoài có một văn phòng luật rất lớn mời tôi qua đó, anh ấy căn bản không hề quan tâm. Sau đó, tôi tiếp tục bảo anh ấy, Lương Tử Tích, em không muốn yêu xa, em có “nhu cầu” của em. - Hà hồ ly nói chuyện vô cùng thẳng thắn.

- Anh ấy nghe, nhưng không nói gì. Sau đó tôi lại cố ý nói, Lương Tử Tích, ra nước ngoài rất tốt cho tiền đồ của anh. Thế nhưng, đổi lại vẫn là một thái độ rất thờ ơ. - Hà hồ ly cười cay đắng tự mỉa mai - Đúng là làm người ta phát cuồng, tôi còn không biết lúc đó anh ấy có nghe hay không.

Từ miệng Hà hồ ly, cô nghe được một phương diện khác về chồng, một người đối xử với bạn gái có chút vô tình.

- Hôm đó, tôi lên máy bay, tôi ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi anh ấy, Lương Tử Tích, anh có muốn tiễn em không, anh ấy không những không giữ tôi lại mà còn nói không, tan ca phải về nhà cho “Tiểu Lang” ăn, có lẽ không đến kịp! À, đúng rồi, con “Tiểu Lang” đó sau này chính là “Tiểu Ngốc” mà cô nói! Ha ha ha! Con chó, mới là bạn gái của anh ấy, mới là người tình của anh ấy! - Hà hồ ly cười lớn.

- Hà hồ ly... - An Tử Minh quay người, nhìn cô ta bằng ánh mắt cảm thông.

- Tôi cảnh cáo cô, An Tử Minh, đừng có dùng ánh mát đó nhìn tôi. Tôi trước nay chưa từng biết buồn. Có người chồng như thế, cô mới là đồ xui xẻo cùng mình. -Ánh mắt của cô dường như đã làm tổn thương Hà hồ ly, Hà hồ ly lập tức nhảy lên phản ứng kịch liệt.

- Vậy, người đàn ông bát nháo, chỉ thích chó ấy, cứ để cho tôi là được rồi. - Cô lau mồ hôi lạnh, an ủi tình địch.

“Rác rưởi” cứ để cô nhặt là được. Cô không dám lại kí©h thí©ɧ tâm hồn “yếu ớt” của đối phương, kỳ thực, ít nhất cô vẫn rất có lòng tin, Lương Tử Tích cũng yêu cô, chiều cô như vậy, trên cán cân tình cảm này, cô sẽ không lấy mình ra so sánh với Tiểu Ngốc.

- Cô có biết, anh ấy vì sao quan tâm đến con chó như vậy không? - Hà hồ ly hỏi không mấy thiện ý.

Thích chó cũng cần phải có lý do sao? Con vật nuôi lâu ngày tất nhiên sẽ có cảm tình, giống như việc cô coi Tiểu Ngốc như người nhà. Dù trong lòng cô đã rõ ràng phản bác lại như thế, thế nhưng tại sao vẫn có một thứ dự cảm không tốt bao phủ lấy người cô?

- Vì một người đàn bà.

Đáp án này, hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô, cô sửng sốt đến rất lâu không lấy lại được tinh thần.

Đã từng có lúc cô hỏi Lương Tử Tích về vấn đề này.

“Lương người gỗ, anh khai thật đi, ngoài Hà hồ ly anh còn qua lại thân mật với người phụ nữ nào nữa không? Sau này em không muốn lại mọc ra một người phụ nữ khác đến kêu gào với em là cô ta cũng là bạn gái cũ thân thiết của anh”.

Anh thận trọng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không có”.

Đến giờ, Hà hồ ly lại chạy đến nói với cô là vẫn còn một phụ nữ khác? Cô cảm thấy đầu óc mình thực sự sắp bị đánh ngã. Tối nay, cô đã sắp bị kích động quá mức rồi!

Cái vẻ sững sờ của cô, cực kỳ thỏa mãn nỗi khát vọng báo thù của Hà hồ ly:

- Trong tim mỗi người đêu ẩn chứa một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm không thể nào quên, Khương Du Tâm chính là mối tình đầu của anh ẩy! - Hà hồ ly chậm rãi tiết lộ lời giải - Đối với tôi, anh ấy chỉ coi như một cơn gió thoảng qua, thế nhưng Khương Du Tâm thì không giống như vậy, cô ta ở trong tim anh ấy, mới là “tình yêu đích thực”.

Tình đầu? Tình yêu đích thực? Khương Du Tâm? Cô không muốn nghe những lời khích bác của Hà hồ ly.

Cô miễn cưỡng lôi trở lại cái tinh thần đang sắp muốn lìa khỏi thể xác mình, cười gượng:

- Chị không phải là anh ấy, chị làm sao biết được ai mới là tình yêu đích thực của anh ấy? Hơn nữa, cái “tình yêu đích thực” mà chị nói có lẽ sớm đã là quá khứ được chôn vùi từ lâu rồi. Mà cho dù có như thế nữa thì cũng đã sao? Quá khứ của anh ấy, tôi không thể và cũng không có cách nào để tham dự. Người con gái đó, giờ chỉ còn là một quãng lịch sử, cho nên, cô ta có quan hệ gì đến tôi?

Có quan hệ, quan hệ rất chặt!

Cô lại bị anh gạt rồi! Đàn ông tại sao không bao giờ có thể một lần nói cho rõ ràng hết những câu chuyện về tình sử của mình?

Tuy miệng nói như thế, thế nhưng, cô chắc rằng mình đã bị tổn thương. Cô tuyệt vọng phát hiện, cô không hiểu hết về anh, bởi vì, anh cứ mãi mãi cất giấu thật sâu những bí mật của mình, mãi mãi không chịu chủ động kể cho cô về quá khứ của anh.

Điều thứ nhất, đó là Hà hồ ly, điều thứ hai, là cái được gọi là “tình yêu đích thực”.

- Có quan hệ gì? - Hà hồ ly cười chế nhạo - An Tử Minh, tôi nên khen cô là quá tự tin hay là quá mù quáng? Nếu không có quan hệ gì, Lương Tử Tích liệu có thể không nghe lời khuyên của tôi mà bất chấp cả sự nguy hiểm đến tính mạng để tiếp nhận vụ án ly hôn của Khương Du Tâm không? Cô có biết điều này nguy hiểm thế nào với anh ấy không? Chồng của Khương Du Tâm không phải kẻ biết thủ thường. Hơn nữa, cô thực sự cảm thấy trái tim anh ấy sẽ an toàn một trăm phần trăm, không thể bị lay chuyển sao? Nói cho cô biết, một phần trăm an toàn cũng không có. Nếu tim anh ẩy có thể “an toàn”, mười sáu năm trước, anh ấy đã không chỉ vì hẹn hò với một người con gái mà bỏ bê học hành, lao đầu vào đi làm thuê, nếu như tim anh ấy có thể “an toàn”, liệu khi nghe tôi vừa nhắc đến Khương Du Tâm, cả người anh ấy có trở nên kỳ lạ như thế không? Theo tôi thấy thì Lương đại luật sư si tình của chúng ta, mười sáu năm rồi cũng không bước chân ra được khỏi cuộc tình đó. Nếu tim anh ấy có thể “an toàn”, vậy thì thời gian này, anh ấy có thể bất thường một cách nực cười như vậy không? Nếu tim anh ấy có thể “an toàn”, vậy thì những thứ đó là thế nào?

Lời nói của Hà hồ ly, từng câu từng chữ đập mạnh vào cô. Trái tim anh có thể “an toàn” không?

Tiếp nhận vụ án ly hôn?

Vì một người con gái mà bỏ bê học hành?

Sự bất thường nực cười?

Đột nhiên, hình ảnh cao ngạo của Nữ vương từ mờ ảo đến dần dần hiện ra rất rõ trong lòng cô. Khương Du Tâm, là cô ấy!

- Tiện đây nhắc nhở cô một chút, cái con chó bảo bối mà anh ấy coi như tính mạng mình đó, chính là món quà duy nhất mà mối tình đầu tặng cho anh ấy.

Ngực cô dường như bị cái gì đó đập mạnh vào, cảm giác đau đớn dai dẳng buốt nhói, luồn vào từng dây thần kinh của cô.

Một người đàn ông, trân trọng cái hồi ức mà mối tình đầu để lại đến vậy, điều đó có nghĩa gì? Liệu có phải nó thể hiện rằng anh trước nay chưa từng bước ra khỏi quá khứ? Liệu có phải nó thể hiện, tim anh quả thực rất “an toàn” vì nó vẫn luôn được khóa chặt ở quá khứ.

Hà hồ ly giống như yêu ma, ghé sát tai cô, mê hoặc khích bác:

- Tử Minh, mối tình đầu của anh ấy xuẩt hiện rồi, hơn nữa nhờ vào sự “nỗ lực hết mình” của anh ấy, rất có khả năng sẽ trở về thân phận là kẻ tự do. Có cần tôi nói cho cô biết một chút thông tin mật không? Khương Du Tâm gần đây vẫn giả vờ cao ngạo, thế nhưng cô ta lại giương đông kích tây giống hệt như mười sáu năm về trước, luôn dò hỏi tôi mọi điều về anh ấy, nếu như để Nữ vương ra tay, kẻ ngốc như cô liệu có đấu lại được cô ta không?

Cô rùng mình.

Trước nay, cô chỉ muốn có một tình yêu đơn giản, một cuộc hôn nhân đơn giản, cô không muốn đấu đá với bất kỳ người phụ nữ nào.

- Đồ ngốc, có cần tôi chỉ điểm cho một chiêu không? Cảm giác bị đe dọa! Cô nhất định phải thu hút được thật nhiều đàn ông ngưỡng mộ bên cạnh mình, khiến cho người đàn ông của cô có cảm giác bị đe dọa chưa từng thấy, đâu đâu cũng có, như vậy, cô mới có nguồn vốn hùng hậu mà cạnh tranh với Nữ vương. - Hà hồ ly dương dương tự đác chỉ điểm cho cô.

Biến mình thành con bướm hoa thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông xung quanh, sau đó dựa vào cái hành động lẳиɠ ɭơ này để giữ chặt trái tim của chồng? Cô không dám gật đầu. Chơi lửa, sớm muộn cũng bị lửa thiêu lại.

- Tôi tin anh ấy. - Cô đã tìm lại giọng nói của mình.

Cô nhất định phải tin tưởng, cái người “Nữ vương” ấy, chỉ là quá khứ.

- Quá khứ? - Hà hồ ly cười lớn - Chỗ đứng trong tim vẫn chỉ dành riêng cho người đó, trong mắt cô, đó cũng gọi là quá khứ nực cười?

Chỗ đứng trong tim vẫn chỉ dành riêng cho người đó.

Không thể nào! Anh từng nói, anh cũng yêu cô! Anh rõ ràng đã bày tỏ với cô! Thế nhưng, là thật sao? Cô thực sự khảng định, không phải anh gạt cô sao?

- An Tử Minh, cô có cần thăm dò anh ấy không? Đi tìm một đáp án? Đáp án yêu và không yêu... - Hà hồ ly dịu giọng, xúi giục cô.

Không! Không cần đáp án. Cô theo bản năng bỗng muốn chạy trốn.

- Không cần đâu! Chuyện nhà của tôi không cần “người thừa bên ngoài” chỉ điểm. - Cô lạnh lùng từ chối, quay người bước đi.

- Người thừa bên ngoài? - Hà hồ ly bật cười - An Tử Minh, cô có thể khẳng định trong tim Lương Tử Tích, cô không phải là người thừa bên ngoài đích thực không?

Bước chân An Tử Minh ngưng lại.

- Cô khẳng định, người thừa bên ngoài như cô không vô cớ trói buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh ấy? Cô khẳng định, anh ấy thực sự không hề có ý nghĩ hối hận vì đã lấy cô.

Cô như bị sét đánh.

Vô cớ trói buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh.

Anh thực sự không hề có ý nghĩ hối hận vì đã lấy cô?

Đáp án là, có.

Không phải ý nghĩ, mà là tối nay, đã chính miệng anh nói ra.

Anh về đến nhà đã rất muộn, cả một buổi tối hóng gió, làm anh thực sự tỉnh táo.

Anh đã nổi giận kiểu gì? Cơn giận này quả thực cũng quá vô lý, quá ngang ngược...

Anh không nên yêu cầu cô cắt đứt liên hệ với Vương Xuân Đạo, giao tình hơn hai mươi năm giữa họ, làm sao có thể nói cắt là cắt?

Là anh đã bị ghen tuông làm mờ mắt, là anh đã quá vô lý.

Trước khi kết hôn, đã từng có một vị khách hàng nói với anh, vợ là gì? Vợ là vật tư hữu mà anh bày trong nhà, cho dù không sử dụng cũng quyết không để bất kỳ ai nhòm ngó, nếu như người đàn ông khác nhìn trộm “tài sản cá nhàn” của anh, gần gũi với nó một chút, thì anh chắc chắn sẽ kích động đến mức muốn gϊếŧ người.

Cũng giống như, đàn ông thường mong muốn những người phụ nữ bên ngoài ăn mặc càng mát mẻ càng tốt, để mình được mát mắt, thế nhưng, cho dù bất cứ người đàn ông háo sắc, phóng khoáng đến mức nào, nếu biết vợ mình mặc váy ngán xuống phố, chắc chắn anh ta sẽ trở mặt.

Trước đây, anh thấy cái luận điệu này thật nực cười.

Vị khách hàng này rõ ràng là không yêu vợ mình, bên ngoài còn vợ hai vợ ba, lấy đâu ra cái mong muốn độc chiếm ích kỷ mà mạnh mẽ như vậy?

“Luật sư Lương, anh đừng có không tin, đợi sau khi kết hôn anh se dần dần được nếm trải”

Quả nhiên, sau khi kết hôn, anh thực sự đã được nếm trải vô cùng sâu sắc.

Đêm, đã khuya.

Anh mở cửa bước vào, bất ngờ thấy phòng còn sáng, từ vô tuyến không ngớt vang lên những trận cười rôm rả trong một tiết mục truyền hình thực tế. Cô cũng đang cười theo, bỏng ngô vung vãi đầy dưới sàn.

Cô lại đang làm “ô nhiễm” môi trường! Anh chẳng có chút không vui nào, ngược lại, lòng thấy nhẹ nhõm hơn. Xem ra, cuộc cãi nhau tối nay, cô hoàn toàn không để tâm.

- Đang xem tiết mục gì? - Anh lên tiếng, cho thấy sự tồn tại của mình.

Đến gần cô, anh mới đột nhiên phát hiện, mắt cô có chút đỏ.

- Khang Hy đến rồi. - Mắt hơi khép lại thành một đường cong cong rất đáng yêu. Không giống như mọi lần, anh không thu dọn lại phòng khách đã bị cô làm loạn trước, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô lại, cô theo đà áp vào lòng anh. Cử chỉ thân mật giữa hai người trước nay đều âm thầm như tất yếu, đến mức, dường như cuộc tranh cãi đau lòng đó căn bản không tồn tại.

- Tiết mục hôm nay nói về chủ đề gì? - Mà có thể làm cô cười vui vẻ đến vậy? Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Vợ anh, nhìn bề ngoài có vẻ là một cô bé tùy tiện, thế nhưng thực ra tính khí lại rất tốt.

Thân hình mềm mại trong lòng anh ngưng lại một chút, sau đó trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào vô hại, chậm rãi thốt ra từng tiếng:

- Tình... đầu... khó... quên.

Anh ngây ra một lát.

- Của ai? - Nhịp tim đột nhiên có chút hỗn loạn.

- Của Đại Bính, của Lập Uy Liêm, của tiểu chư La Chí Tưòng... - Cô đếm đầu ngón tay, kể cho anh từng người.

Con tim đang lo nơm nóp của anh trong phút chốc giãn ra.

- Sao lại cười ra nước mắt thế? - Anh lấy tay gạt nước mắt cho cô.

Nói vợ anh đơn thuần ư? Không! Có lúc, ngay cả anh cũng không hiểu được cái con tim khó hiểu ẩn giấu dưới vẻ ngoài đơn thuần đó.

- Bởi vì, thực sự rất buồn cười! - Cô lại cười nghiêng ngả, nước mắt lại túa ra.

- Không khác một đứa trẻ! - Anh vân vê mái tóc ngắn của cô, thở dài không thành tiếng.

Đột nhiên, anh để ý thấy, phòng khách hình như thiếu mất một “thứ đồ” nào đó.

- Ấy, Tiểu Ngốc đâu? Chạy đi ngủ rồi à? Nó đã ăn no chưa? - Anh đứng dậy, đến phòng của con chó xem xét, căn bản không để ý thấy, người ngồi phía sau lưng đã như hóa đá.

- Sao lại không có đây? Lại chạy vào phòng nằm trên chăn mền của chúng mình rồi sao? - Anh chuẩn bị đi vào phòng tìm, nếu đúng như thế, nhất định phải túm nó ra đây, dạy bảo cho một trận.

- Lương Tử Tích, anh bình tĩnh một chút, em nói cho anh biết một tin không tốt. -Nụ cười trên môi cô chùn lại, nhẹ nhàng nói.

- Tin gì? - Anh quay người, nghi hoặc hỏi.

- Tiểu Ngốc chết rồi, là bệnh tim. - Cô ngưng cười, mặt không chút biểu cảm nói.

- Em nói cái gì? - Thái độ của anh, phút chốc như choáng váng đến căn bản không thể tiếp nhận.

- Buổi tối, nó ở trong phòng khách tự nhiên ngất đi, khi em đưa nó vào bệnh viện, bác sĩ nói là bệnh tim đột phát.

- Làm sao có thể? Em gạt anh! Tiểu Ngốc trước nay đều rất khỏe! - Tâm trạng anh trở lên kích động.

- Đúng vậy, nó trước nay đẽu rất khỏe, đều là do em đã hại chết nó, em cho nó ăn sôcôla, em đã hại chết nó rồi... - Cô yếu ớt nói.

Mắt anh đờ đẫn nhìn vào thỏi sôcôla đã hết gần đến đáy trên tủ trà, một cơn phẫn nộ lấn át hết lý trí.

- Em có đầu óc hay không? Sao em lại cho nó ăn sôcôla? - Anh quát lên, đi về phía cô, nắm chặt lấy vai cô, mất hết lý trí dùng sức lắc thật mạnh - Em nói đi! Nó ở đâu? Em mau trả nó cho anh!

- Nó chết rồi. - Cô lặng lẽ lặp lại, bởi vì bị lắc mạnh, mặt cô càng lúc càng trắng bệch ra.

Thì ra, Hà hồ ly không lừa cô...

- An Tử Minh, đây là cái chăm sóc mà em đảm bảo đấy sao? Em đền nó cho anh! Đền nó cho anh! - Cô khi nãy thậm chí còn vừa xem vô tuyến vừa cười, cô lại vẫn có thể cười được sao?

Thật đáng chết! Tiểu Ngốc chết rồi, cô lại vẫn có thể cười được!

Hai mắt anh mỗi lúc một hằn đỏ, giọng nói anh mỗi lúc một đanh hơn, vai cô gần như sắp bị anh nắm đến nát vụn, cô thậm chí còn có một thứ ảo giác, có lẽ tiếp theo, anh sẽ giơ tay không hề lưu tình mà tát cô một cái thật mạnh, sau đó bảo cô cút đi.

Ha ha, thì ra, đều là thật. Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, món quà duy nhất.

Tình yêu đích thực.

Nhắm mắt, cô nghe thấy có tiếng đổ vỡ, trái tim thủy tinh, vỡ tan thành trăm mảnh.

Khi mở mắt lại, ánh mắt cô đã đổi sang một vẻ nghịch ngợm, cười thành tiếng nói:

- Lương người gỗ, em đang đùa với anh đấy! - Cô nghịch ngợm le lưỡi.

- Đùa, đùa sao? - Anh không phản ứng kịp.

Ở bên cô là đi tàu lượn hay sao? Quá kí©h thí©ɧ, tim anh gần như không thể chịu được.

- Vậy Tiểu Ngốc...

- Mẹ em bảo gần đây vừa về hưu, ngày nào cũng ở nhà nhàm chán đến khó chịu, em liền đưa Tiểu Ngốc sang đó chơi với mẹ mấy ngày! - Nụ cười của cô, không một chút sơ hở.

Cô bây giờ, ngay cả việc thừa nhận sự thực đã phạm sai lầm, suýt chút nữa hại chết Tiểu Ngốc cũng không dám nói ra. Thì ra, cuộc hôn nhàn mà cô tưởng rằng vững như thành đồng ấy, chằng qua cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

- Thì ra là như vậy... - Anh ngượng ngập buông cô ra, vô cùng áy náy về thái độ của mình vừa rồi.

Không khí, phút chốc trâm lặng.

- Có ăn khuya không? Em đi nấu! - Trên mặt cô vẫn nụ cười ngọt ngào ấy.

- Không cần đâu.

Lời từ chối của anh còn chưa nói hết, cô đã tươi cười chạy đi, trốn vào trong nhà bếp:

- Anh nhất định là đói rồi! Sẽ nhanh được ăn thôi!

- Em đâu có biết nấu cái gì, đừng đốt bếp lên là tốt rồi! - Anh cuối cùng cũng phải cười, chạy theo cô vào bếp.

- Để anh làm vậy!

Anh nhìn lầm sao? Sao anh lai cảm thấy cái thân người đang quay lưng về phía mình, vai cứ rung nhẹ lên từng chập, dáng vẻ rất giống với đang khóc.

Cô hôm nay, thực sự có chút là lạ.

- Minh Minh... - Anh nhanh chóng quay người cô lại, vẫn chỉ nhìn thấy khuôn mặt có nụ cười còn tươi hơn hoa.

Là anh ảo tưởng?

- Muốn ăn bánh trôi không? Hình như em chỉ biết nấu những món ăn nhanh đơn giản thôi! - Còn chưa nhận được sự chấp nhận của anh, cô đã đem từng viên bánh trôi thả vào nồi.

Anh phát hiện, mắt cô rất sáng, sáng đến mức rất giống với những tia nước lấp lánh trên mặt hồ khi bị ánh sáng chiếu vào.

- Hôm nay mắt làm sao thế? - Anh xót xa vuốt ve mắt cô, phía bên trong còn hơi đỏ, giăng đầy những tia máu, giống như sau cả đêm không ngủ, lại giống như đã khóc rất lâu rất lâu, để lại dấu tích...

Dưới sự vuốt ve dịu dàng của anh, cô ngẩng đầu, ép ngấn lệ chảy vào trong, làm ra vẻ nhẹ nhõm trách móc:

- Đáng ghét! Như vậy mà cũng nhìn ra được, người ta lần đầu tiên đeo kính áp tròng mà.

- Liệu có phải là do không thích ứng dẫn tới viêm giác mạc không? Có phải rất khó chịu không? - Anh lo lắng nhíu mày.

- Hình như thế! - Cô thật thà sờ sờ lên sau đầu mình.

- Thế thì đừng đeo nữa! Độ cận thị của em không nặng, đeo kính áp tròng làm gì!

- Em bị cận thị hơn hai trăm độ cơ, nếu không mang kính áp tròng, em làm sao nhìn rõ được. - Cô nhìn vào mắt anh, nói một cách sâu sắc.

- Vậy thì đeo kính, anh cũng đâu có chê em xấu đi! - Anh mân mê mái tóc ngắn của cô.

Đừng có mang kính áp tròng nữa. Nhét kính áp tròng vào nhãn cầu thì cũng giống như đàn ông khi “làm việc” mang bαo ©αo sυ, rất không thoải mái.

Cô cười cười, không tranh luận với anh.

- Trẻ con, bánh trôi được rồi! - Anh liếc nhìn vào những viên bánh trôi đang nổi lềnh bềnh lên mặt nước trong nồi.

- A! - Cô ngốc nghếch kêu lên một tiếng rồi vội vã lấy bát đơm, điệu bộ cuống cuồng lóng ngóng trông rất dễ thương.

- Đừng vội, làm từ từ thôi! Bánh trôi đâu có mọc chân mà chạy đi mất. - Anh nhắc nhở cô, đừng vội, cứ từ từ, anh sẽ đợi cô.

Đúng, mọc chân không phải là bánh trôi trong nồi, mà là người...

- Chúng ta cùng ăn bánh trôi, ăn xong rồi mọi chuyện đều tốt đẹp, se không cãi nhau nữa! - Cô thổi cho bánh trôi nguội bót, tươi cười đưa lên miệng anh.

Tim anh chợt thót lại.

- Xin lỗi, Minh Minh. - Áp môi lên đôi má hồng hào của cô, anh nói lời xin lỗi.

Anh hôm nay, hình như thực sự đã rất quá đáng. Không phải là một lần, mà là rất nhiêu lần.

- Chúng ta là vợ chồng, làm gì có chuyện ai có lỗi với ai? Mau ăn bánh trôi đi. -Cô thúc giục anh, giống như miếng bánh trôi này, rất rất quan trọng đối với cô.

Anh gật đâu, đưa một viên bánh vào miệng, khi ngước mặt lên lại bát gặp khuôn mặt tươi cười của cô. Chỉ là, anh vẫn cảm thẫy, nụ cười của cô hôm nay, có chút kỳ lạ.

- Đến lượt em, đến lượt em! - Cô giống như quỷ đói đầu thai, cướp lấy cái thìa, vội vội vàng vàng nuốt chửng một miếng thật to - Ngọt quá... - Cô ôm bát, híp mắt lại tán thưởng.

- Đúng vậy, em nấu ngọt quá. - Anh cũng mỉm cười hòa theo.

- Thế nhưng biết làm thế nào? Em nghĩ nếu ngọt thêm một chút có thể ngọt ngào thêm một chút, thế là được. - Cô ôm bát, tự nói khẽ, trong ánh mắt cô ẩn chứa một vẻ cô đơn mà anh chưa từng nhìn thấy.

Đột nhiên, một cảm giác xót thương kỳ lạ chiếm cứ lòng anh, tim anh, đột nhiên khắc lên hai chữ: Động lòng.

Động lòng đến mức, anh không kìm nén được mình, nghiêng người áp lại, hôn cô thật sâu, hôn xóa đi tất cả những nỗi buồn thương trong cô.

Những ngày gần đây, không khí trong Văn phòng Luật có chút khác lạ, còn đáng lo ngại hơn cả đợt dịch Sars bùng nổ.

- Sao? Ông Lưu, ngay cả ông cũng muốn hủy ủy thác? ông Lưu, ông nghe tôi nói, luật sư Lương của chúng tôi là luật sư nhận ủy thác ly hôn tốt nhất trên thế giới đấy, ông không thể tìm được ai...

- A lô, a lô! - Cô trợ lý như không thể tin được nhìn chằm chằm vào ống nói, đầu dây bên kia chỉ truyền đến những tiếng “tút tút” gác máy, không ngờ cô lại bị đối phương dập máy như vậy.

Cái ông Lưu này, mấy ngày trước còn ôm một đống tiền, thành khẩn đến mức chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, hết lần này đến lần khác cầu xin luật sư Lương tiếp nhận vụ án ly hôn tranh đoạt tài sản siêu khó của ông ta.

- Là điện thoại của ông Lý? - Một người trợ lý khác lo lắng hỏi.

Cô trợ lý lắc đầu máy móc:

- Không phải, ông Lý hôm qua đã gọi đến, nói rằng đã tự thương lượng được với vợ của ông ẩy, không cần tiếp tục vụ án tranh đoạt quyền nuôi con nữa.

- Vậy... - Người trợ lý kia cũng toát mồ hôi lạnh.

Tất cả những sự việc này, đêu trùng hợp một cách kỳ lạ.

- Làm sao đây? Không chỉ tất cả những người ủy thác lần lượt hủy ủy thác mà bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại hẹn tư vấn pháp luật cũng đã mấy ngày nay không có. - Cô trợ lý như sắp khóc.

- Bên luật sư Diêu vẫn làm ăn tốt lắm! Nghe nói lại vừa nhận thêm vài vụ án lớn, chúng ta chỉ có số ghen đỏ mắt thôi... - Một người trong đội rầu rĩ sà tới, đưa ánh mát “ai oán” nhìn về phía những đồng nghiệp đang bận đến không mở mắt ra được của anh ta ở phía bên kia.

Người so với người, đúng là tức chết người!

- Luật sư Diêu không thể chuyển một ít những vụ án không muốn nhận cho chúng ta sao? Tổ đám chúng ta đói đến sắp dính cả da bụng vào lưng rồi! - Một thành viên khác ngẩng đầu nhìn trời khóc ròng.

- Không phải luật sư Diêu nhỏ mọn. Nghe nói, tất cả những vụ án mà luật sư Diêu chuyển sang đây, rất kỳ lạ là chỉ sang ngày thứ hai người ủy thác đã cãi trắng không đồng ý.

Một cô nhân viên do dự giơ tay:

- Thực ra, hôm nay luật sư Lương còn hỏi tôi có muốn chuyển sang bên luật sư Diêu không.

- Thế cô đồng ý chưa? - Các đồng nghiệp khác mặt đầy mâu thuẫn hỏi, họ dường như cũng có thể nhìn thấy, một ngày không xa, cái “tương lai” của mình cũng sẽ như vậy.

- Tôi không muốn đi! Đi theo luật sư Lương học được rất nhiều thứ! Thế nhưng, tình hình hiện nay. - Cô nhân viên nói một cách khố não.

- Mọi người thử nói xem, liệu có phải luật sư Lương đã đắc tội với người nào quyền cao thế mạnh không? - Các nhân viên trong tổ đều tụm lại một đám, thảo luận ầm ĩ.

Xong rồi, xong rồi, người tổn thất nặng nề không phải chỉ mình luật sư Lương mà còn là cả một nhóm người.

Ở ngành này, những người cùng tổ đều dựa vào tiền thưởng phần trăm của vụ án, nếu không, chỉ dựa vào cái thu nhập lương cơ bản mà mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ trên dưói một ngàn, ở thành phố sinh hoạt phí cao ngất ngưởng này, mọi người làm sao sống được?

- Chúng ta hiện nay ngoài vụ án của Khương Du Tâm thì đã chẳng còn vụ án nào khác nữa rồi! - Mọi người hoang mang.

- Không biết lần này luật sư Lương ra giá bao nhiêu? Nếu như không cao thì chúng ta cũng đừng có sống nữa! - Hai cô nhân viên có tầm nhìn hơi nông cạn ôm đầu thở than.

- Cô ngốc à! Nghe nói bạn học cũ cũng không khách khí chút nào, vẫn là cái giá ở trên trời. - Có người tiết lộ đồng thời đưa ra ý kiến của mình - Hơn nữa, tất cả mọi việc đều quá trùng họp, nếu như tôi đoán không lầm, chính là cái vụ án mà hiện nay là duy nhất trong tay chúng ta đã có vấn đề lớn - Có người đã dùng thế lực của mình để cảnh cáo, đẩy lùi luật sư Lương.

- Không biết cái tình trạng suy thoái này sẽ kéo dài bao lâu! - Có người buồn bực nói - Hoặc nên nói, không biết luật sư Lương định kiên trì bao lâu!

- Tiền cũng chỉ là thứ yếu, tôi còn lo rằng luật sư Lương và mọi người có thể có nguy hiểm...

An Tử Minh đờ đẫn đứng cạnh máy uống nước, nước sôi trong cốc tràn cả ra, cho đến khi thấy tay bỏng rát, cô mới giật mình tỉnh lại. Chỗ mà cô đứng, vừa vặn có thể nghe từng câu từng chữ mà họ nói.

Hiện nay trong giới làm luật đang lan truyền một tin tức, có người đang muốn cản trở luật sư Lương, phàm là những người ủy thác của luật sư Lương, ít nhiều đều có thể bị đe dọa. Tính chất án dân sự và án hình sự vốn dĩ không giống nhau, không ai có thể vì ly hôn hoặc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con cái mà để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thế nên những người ủy thác đêu thỏa hiệp, không phải là hoãn vụ kiện thì cũng là trực tiếp hủy bỏ ủy thác.

Tất cả những điều này, đều là nhờ ba chữ “Khương Du Tâm” đã ban cho.

Tim cô run lên.

Khi nãy...

- Minh Minh, cô liệu mà khuyên Lương Tử Tích, anh hùng thì không sợ thiệt trước mắt, vụ kiện này mau từ chối sớm đi! Con người đều ích kỷ, có ai là không nghĩ cho lợi ích trước mắt của mình? Cho dù anh ấy có nhận của Khương Du Tâm ba triệu luật sư phí thì cũng đã làm sao? Bây giờ mới mấy ngày? Tình hình đã trở nên bi thảm đến thế này! Sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không ai có thể nói chắc được! Nếu sau này vụ án thất bại, anh ấy còn có thể đứng trong ngành này sao? Vô hình trung lại để mất biết bao nhiêu cái ba triệu? Anh ấy sớm đã nổi tiếng rồi, thực sự không cần phải tìm thêm rắc rối! Hơn nữa hiện nay, ngay cả ông chủ cũng hỏi một cách kỳ lạ.

Vợ chồng có gì không tiện nói? Điều này trong mắt người khác chắc chắn rất nực cười. Thế nhưng, cô thực sự không dám nhắc đến, những ngày này, trái tim cô luôn khóa chặt cái lời phù chú “tình yêu đích thực”, cô không dám mở ra, không dám dũng cảm đi tìm đáp án.

Cô cố gắng phát huy hết cái tinh thần tự an ủi mình, bất kể là trên pháp luật hay trong cuộc sống, cô cũng chiếm thế thượng phong, chỉ cần cô không buông tay, bất kỳ cái “quá khứ” nào cũng không thể xen vào cuộc hôn nhân của mình.

Cô phải sống thật thoải mái, không được để ba chữ “Khương Du Tâm” làm khuấy động!

Cô đang cố gắng vì cuộc hôn nhân của mình, sự cố gắng của cô chính là im lặng, cố gắng để tạo hạnh phúc cho anh, sau đó vờ như mình không hề biết gì. Quả nhiên, sự cố gắng của cô đã có hiệu quả, những ngày này, Lương Tử Tích đã không còn cử chỉ bất bình thường nào nữa, về nhà đúng giờ, vẫn cưng chiều cô như vậy, vẫn làm cho cô đồ ăn ngon như vậy, sau đó cũng vẫn “ăn” cô ngon lành như vậy.

Anh đã dành cho cô tất cả thời gian của mình, tình cảm của họ đằm thắm đến mức căn bản không hề giống với vẻ sắp xuất hiện thêm một người thứ ba.

Thế nhưng, sự lừa dối lẫn nhau này có thể kéo dài bao lâu? Cô giờ rất lo lắng về anh, thực sự rất lo láng.

- Luật sư Lương, chúng ta có thể nói chuyện không? - Tranh thủ lúc đưa cà phê đến cho anh, cô lấy can đảm.

Anh đang cúi đầu đọc báo, khi ngước mắt lên, cặp mắt dưới mắt kính đầy vẻ tươi cười:

- Làm gì mà nghiêm túc vậy.

Thêm Bình Luận