Hai người kết bạn WeChat với nhau, và Đỗ Nhược chuyển tiền thuê nhà ba tháng cho anh cùng một lúc, "Học sinh xuất sắc, tôi chuyển trước cho cậu tiền cả một mùa trước."
“Được rồi.” Cố Khang nhận tiền và nói với cô, “Nếu có gì không rõ, cậu có thể hỏi tôi, khi nào thì cậu dọn đến ở?”
“Bây giờ.” Đỗ Nhược nhìn anh với giọng điệu giống như làm nũng, “Đồ ở phòng ký gửi bên cổng phía bắc của trường, cậu đi lấy cùng tôi được không?”
Cố Khang im lặng.
“Có được không học sinh xuất sắc?” Đỗ Nhược nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn lại hỏi lại lần nữa.
Trong lòng thầm nghĩ nếu anh không đồng ý, liệu có phải cần phải dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng nếu trực tiếp đề cập đến tiền thì có hơi vật chất không, chắc ngượng ngùng lắm nhỉ.
"Đi nào."
Không ngờ, Cố Khang tuy nhiên đồng ý, vào bếp uống một ngụm nước rồi bước ra ngoài.
Đỗ Nhược cười rạng rỡ, nhẹ bước đi theo sau anh.
Trời đã hoàn toàn tối hẳn, những ngôi sao nhỏ và những ngôi sao lớn lấp lánh trên bầu trời đêm đen, đèn thắp sáng hai bên lối đi, từng ánh đèn vàng ấm áp như những đôi mắt trong màn đêm dịu dàng chăm chú nhìn người đi đường qua lại.
Đỗ Nhược nghe tiếng ếch nhái kêu, hứng từng cơn gió hiu hiu từ bên đường thổi tới, trong lòng vui sướиɠ không thể tả thành lời.
Đây chính là nơi mà cô muốn tìm, và đây là hình ảnh hiện lên trong đầu cô khi ba hỏi cô muốn đến thành phố nào.
Điều huyễn hoặc đã trở thành hiện thực.
Đến đúng rồi đến đúng nơi rồi, cô thật sự thích nơi này.
Vừa đến phòng ký gửi của trường, nhìn chằm chằm vào ba chiếc vali 33 inch, gương mặt của Cố Khang tối sầm lại.
"Tất cả đây đều là của cậu sao?"
Đỗ Nhược vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đây đều là đồ yêu quý của tôi, còn có hai chiếc vali ở nhà khác, người nhà tôi nói nếu tôi cần sẽ gửi cho tôi sau."
“Cậu không cần gửi, trong nhà chứa không hết đâu.” Cố Khang không chịu nổi nữa, “Cậu cho cả năm chiếc vali này vào, thì trong nhà đều sẽ bị lấp đầy”.
Đỗ Nhược thấy anh với vẻ nghiêm túc, bĩu môi: "Ồ, được thôi, hai cái đó có thể bỏ qua, nhưng không thể thiếu ba cái này."
Cố Khang tức giận hỏi: "Cái nào nhẹ nhất?"
Đỗ Nhược nghiêng người nhìn nhãn mác trên vali mà dì Cao dán nhãn, có một cái toàn là quần áo, một cái là giày, còn lại là đồ dùng hàng ngày và thuốc men.
Cô đưa tay chỉ vào vali đựng quần áo: "Cái này nhẹ nhất."
Cố Khang để lại chiếc nhẹ nhất cho cô, tự mình một tay một chiếc và đi về phía trước.
Đỗ Nhược kéo một chiếc vali khác, lon ton chạy theo, khẽ hét lên: "Học sinh xuất sắc, cậu đi chậm lại, tôi không đuổi kịp ..."
Hai người một trước một sau, Đỗ Nhược sợ hãi đi không kịp anh, dù sao đường trong thôn thành thị quá phức tạp, đối với một kẻ mù đường như cô mà nói, đó là một mê cung.
Khi cô đang đi, một con chó đen to lớn từ đâu lao tới trước mặt cô, "gâu gâu" hét lên đầy phấn khích, và phóng về phía cô với cái miệng đỏ ửng và đôi chân nahnh nhẹn!
Toàn thân lông lá trên người Đỗ Nhược lập tức dựng đứng lên, từ nhỏ cô sợ nhất động vật có lông, đặc biệt là chó lớn, cô hét lớn một tiếng rồi ném va li đi.
Cố Khang cau mày quay lại, một bóng người màu vàng ấm áp lao về phía anh.
"Aaaaaa có chó! Có chó___"
Đỗ Nhược nhảy lên người Cố Khang như một kẻ điên, như một con đười ươi ôm chặt lấy gốc cây.
Tim cô đập như sấm, trên chóp mũi lộ ra một lớp mồ hôi mỏng, nước mắt lớn hạt rơi từng giọt một, nhìn chằm chằm con chó becgie lớn càng ngày càng gần, đầu cô chỉ một mảnh mơ hồ, bị dọa tới mức tim co giật mạnh mẽ.
Con chó becgie lớn đã gần trong tầm tay, há to miệng, nước bọt ướt nhẹp từ trong miệng bắn ra, và chiếc lưỡi thè xuống, cọ xát vào ống quần của Cố Khang.
“A!” Đỗ Nhược hét lên khi ngửi được mùi chó, suýt nữa ngất đi.