Ăn sáng qua loa xong, Mạnh Nịnh ngồi ngẩn người trên ghế salon ở phòng khách. Cô là một cô bé rất có gia giáo, kể cả khi ở một mình cũng ngồi rất ngay ngắn. Ba mạnh là giáo viên tiểu học, đòi hỏi rất cao ở con gái ngay từ nhỏ, nếu như không gặp phải Thi Vinh, Mạnh Nịnh nhất định sẽ là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Thi Vinh đã trở về, toàn thân Mạnh Nịnh liền khó chịu. Cô cảm thấy chỉ cần anh ở đây, dù cô có đi đâu cũng thế thôi, đến trường cũng thế, ở nhà cũng vậy, nói chung đều phải sống cùng với anh. Cứ ngồi trên ghế salon đến mười giờ rưỡi thì liền nghe được chuông cửa vang lên, cô đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là Thi Vinh đã thay âu phục đang đứng.
Mạnh Nịnh rất hiếm khi thấy anh mặc âu phục, người đàn ông này vô cùng chán ghét trang phục chỉnh tề như vậy, sống rất tự do thoải mái, ai cũng không thể quản được anh, ai cũng không xen được vào chuyện của anh, hơn nữa còn có người cha nuông chiều anh đến lên trời xuống đất kia, Mạnh Nịnh cảm thấy, nếu một ngày nào đó Thi Vinh nổ súng gϊếŧ người cũng không coi là chuyện gì to tát cả.
Chuyện này Thi Vinh làm được.
"Chút nữa đưa chìa khoá làm riêng cho anh." Anh ôm bả vai cô vào trong, dẫn trước một bước, sau đó đóng cửa lại dễ như trở bàn tay, tiếng khóa lại lạch cạch làm cho toàn thân Mạnh Nịnh run run.
Cô ừ một tiếng, cứng nhắc mặc anh ôm ngồi xuống ghế salon, đương nhiên, là anh ngồi lên ghế salon, còn cô ngồi lên đùi của anh.
Cho dù đã sớm xảy ra quan hệ, nhưng cho đến giờ, Mạnh Nịnh vẫn thấy tê da đầu mỗi khi Thi Vinh thân mật, nhất là khi anh di động tay d,d,l,q,dtrên người cô, giống như là một con rắn độc u ám, lúc nào cũng thè lưỡi, thể hiện sự mạnh mẽ của anh và không cho phép từ chối. Đến khi tay người đàn ông vuốt ve tóc mình, Mạnh Nịnh không nhịn được: "Đừng..."
Cô nói ra một từ cự tuyệt, Thi Vinh liền mất hứng: "Không được cự tuyệt anh."
Mạnh Nịnh lập tức cắn môi, hận sao mình cứ không có tương lai như vậy, đã thề đời này nhất quyết không cầu xin anh nữa rồi! "Hai ngày rồi em chưa gội đầu."
Thi Vinh nói: "Em thật biết điều."
Biết điều này, hiển nhiên không phải nói cô hai ngày chưa gội đầu thật biết điều, mà là nói cô quả nhiên nghe theo anh không cắt bỏ tóc dài đi, trời mới biết được, Mạnh Nịnh đã từng muốn huỷ bỏ mái tóc khiến Thi Vinh chết mê chết mệt này như thế nào. Từ ngày trước, Thi Vinh cũng rất thích cô để tóc dài, đáng tiếc khi đó bởi vì lên cao trung, bài vở quá nhiều, tóc cô vẫn luôn chỉ tới đầu vai, sau lại bị anh cưỡng bức dụ dỗ không cho cắt, để đến bây giờ cũng dài tới eo rồi. Thi Vinh nói đó chính là thánh chỉ, đừng nói là cắt, ngay cả tỉa một chút Mạnh Nịnh cũng không dám.
Tay anh di chuyển trên mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô, cực kỳ say mê loại cảm giác như chạm vào tơ nhung này, Mạnh Nịnh ngồi trên đùi anh, tự an ủi mình, sờ thì cứ sờ, sờ tóc còn hơn là sờ chỗ khác, bây giờ anh cũng không đòi hỏi nhiều rồi, Thi Vinh có thể tôn trọng cô một chút, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Thật ra là Thi Vinh muốn trò chuyện cùng Mạnh Nịnh, nhưng cô bé này cứ ở trong lòng anh thì như cái hũ nút vậy, ba năm trước đây cô lại không như vậy, tuổi trẻ tràn trề nhiệt huyết cuồn cuộn, với ai cũng lộ ra nụ cười vui sướиɠ. Nếu không phải là anh xuất hiện, có lẽ giờ cô vẫn là cô gái ngốc nghếch như vậy.
Nhưng Thi Vinh không hối hận, anh chưa từng hối hận, cho dù bởi vì chuyện này làm cho ông già giận dữ, doạ muốn đánh chết anh, anh cũng không nhường một chút nào. Đời này cái gì anh cũng có, chỉ thiếu mỗi một Mạnh Nịnh. (Nhã: Câu này làm ta thích quá!!)
Vừa nghĩ tới biểu hiện của Mạnh Nịnh trong ba năm này ở đại học, Thi Vinh nghĩ, trước khi đi mình bắt lấy cô uy hϊếp một hồi cũng có tác dụng, ít nhất Mạnh Nịnh rất để tâm, ba năm nay cô chưa từng làm gì trái ý anh, ngoan ngoãn khéo léo mà sống.
Cô ấy thật biết điều!
Hôm qua nhìn thấy anh mà không chạy, thật biết điều; bị anh hôn cũng không nói gì, thật biết điều; đêm qua phục vụ anh càng d/d/l/q/dbiết điều hơn. Thi Vinh không đòi hỏi nhiều, chỉ cần Mạnh Nịnh ngoan ngoãn, không phản kháng lại anh, anh sẽ đối với cô thật tốt. Lỗi lầm ba năm trước anh sẽ không tái phạm, anh giữ lại con người Mạnh Nịnh, bây giờ cũng muốn giữ lại trái tim của cô.
Như vậy, nếu động một tí liền cưỡng bức dụ dỗ cô như lúc trước, chắc chắn là không thể làm nữa, nhưng kỳ thực Thi Vinh không rõ làm sao để đối tốt với một cô gái, nhất là trong trái tim cô gái này còn chứa một người đàn ông khác.
Nói cho cùng, về chuyện Hàn Ngộ Chi, Thi Vinh chẳng vui vẻ gì. Anh hy vọng Mạnh Nịnh có thể thuộc về anh hoàn toàn, thân thể cũng được, tình cảm cũng được, anh muốn có được cô hoàn toàn. Dù cho Mạnh Nịnh khóc lóc om sòm, chơi xấu trước mặt anh, la hét kêu gào, anh cũng thấy thật vui vẻ. Nhưng mỗi lần Mạnh Nịnh thấy anh cũng chẳng khác gì gặp phải nước lũ và thú dữ, dù anh có dịu dàng nữa thì cô vẫn không chấp nhận. Thi Vinh được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, dù là ba anh cũng không dám nói nặng anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại đâm đầu vào Mạnh Nịnh. "Sáng sớm anh về nhà bàn bạc với lão già, ông ta nói em chưa tốt nghiệp nên không thể tính chuyện kết hôn ngay, nếu em không hài lòng, ông ta cũng không đồng ý."
Ánh mắt Mạnh Nịnh chợt lộ ra vẻ ung dung khiến cho Thi Vinh không vui trong nháy mắt, cho nên anh dừng lại mấy giây, lại chậm rãi nói: "Chẳng qua, anh cảm thấy năm thứ ba đại học không tính là sớm, hơn nữa còn vài ngày nữa là đến sinh nhật em, cho nên anh muốn dẫn em đi lĩnh giấy chứng nhận hôm đó, việc tốt thành đôi, em có chịu không?"
Anh nhìn dáng vẻ Mạnh Nịnh rõ ràng không muốn rồi lại không thể không thỏa hiệp với anh với vẻ ác ý: "... Được."
Sự thoải mái trong lòng dâng lên, d.d.l.q.dnhưng rất nhanh Thi Vinh liền hối hận, cứ như thế, anh chỉ biết càng đẩy Mạnh Nịnh càng xa. Trước đây anh cảm thấy, chỉ cần cô gái này chỉ được ngủ cùng anh, vậy là được rồi, bất kể trái tim cô có ở nhà hay không. Nhưng bây giờ anh trở nên tham lam hơn, anh không chỉ muốn làm người có thể quang minh chính đại ngủ với Mạnh Nịnh, còn muốn chiếm giữ cả trái tim của cô nữa.
Không phải là vấn thời gian và tính nhẫn nại thôi sao? Đời này của anh xem như là đều thua bởi Mạnh Nịnh, ba năm nay làm lính, mỗi buổi đêm trời tối người yên, Thi Vinh đều trằn trọc mà nghĩ, vì sao Mạnh Nịnh lại không chịu yên tâm với anh chứ? Vì sao luôn phải là anh ép buộc, phải là anh cưỡng bức, cô mới chịu khuất phục? Anh càng ngày càng vùi sâu trong tình yêu, nhưng cô vẫn tỉnh táo đứng ở trên bờ quan sát, Thi Vinh không chịu nổi điều này. Từ nhỏ mỗi khi anh khó chịu, dù là ai cũng đừng hòng sống yên ổn.
"Đến khi đó thì mời những bạn học kia của em tới, còn cả họ hàng ở quê em nữa." Thi Vinh nói xong câu đó, nhíu mày lại, cảm thấy không quá thỏa đáng, lại nói lần nữa: "Trước hết phải xin nghỉ đã, anh đưa em về quê kết hôn, sau đó đến khi trở về, chúng ta sẽ mời rượu ở thành phố Dung, lần này về quê làm việc mừng, lúc trở lại, đưa cả ba anh đến nữa."
Trong hoảng hốt, Mạnh Nịnh mới hiểu được "ba anh" trong lời của Thi Vinh kia, là nói ba cô, chứ không phải ông Thi nghiêm túc đến dọa người kia.
Một lát không thấy Mạnh Nịnh đáp lại, Thi Vinh bèn nén tính khí hỏi lại lần nữa, nghe được cô ừ một tiếng rồi, trong lòng đột nhiên mừng như điên.
Mạnh Nịnh bằng lòng gả cho anh, vậy đời này cô không chạy được nữa, anh quyết sẽ không cho cô vì bất kì điều gì mà rời khỏi anh. Trong lòng anh vui vẻ, trên khuôn mặt lạnh băng nhiều năm cũng lộ ra nét cười mỉm tuấn mỹ, đã bắt đầu ảo tưởng Mạnh Nịnh mặc váy cưới vì anh sẽ đẹp đến như thế nào. Suy nghĩ một chút, anh liền không nhịn được muốn thân mật với cô, trong miệng gọi Lộ Lộ, liền xoay người đặt Mạnh Nịnh lên ghế salon.