Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại căn hộ cô vẫn luôn ở, người đàn ông tự do như ở chính nhà mình, nhưng chuyện đầu tiên khi về nhà, không phải thay quần áo, cũng không phải ăn, mà là ăn cô.

Mạnh Nịnh liền bị người đàn ông thô lỗ đè lên cửa, bắp đùi tráng kiện của anh chen ở giữa hai chân cô, một đôi mắt sáng sắc bén luôn nhìn thẳng vào cô, dường như muốn soi ra điều gì trên mặt cô: “Anh đã về rồi, em không vui sao?”

“... Không có.”

“Run rẩy cái gì? Không ngoan ngoãn chút nào.” Người đàn ông nói, đến cùng vẫn nhân từ thả cô ra, sau đó tự do di chuyển khắp phòng, nhìn như đang quan sát cảnh vật chung quanh, nhưng thật ra là đang kiểm tra nơi này có tung tích người thứ ba hay không. Cuối cùng, khi anh xác định nơi đây chưa từng có người đàn ông nào bước vào mới gật gật đầu thoả mãn: “Em thật biết điều.”

Mạnh Nịnh cứng đờ đứng tại chỗ, không dám nói lời nào, ba năm trước đây người đàn ông này đáng sợ bao nhiêu, cô vẫn không quên, cho nên nếu có thể không chọc giận anh thì sẽ không chọc giận anh, như vậy mình cũng có thể chịu ít đau khổ hơn.

Thi Vinh có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, loại tính cách này biểu hiện khi anh khó chịu thì sẽ đánh đập tàn nhẫn, nhưng mà bây giờ anh đã học kiềm chế bản thân tốt hơn trước, nếu như toàn thân dư thừa tinh lực không thể phát tiết qua việc làʍ t̠ìиɦ, anh sẽ đi đánh quyền. Người đàn ông này học gì cũng giỏi nhất, không lâu trước đó còn ôm cúp thi đấu trở về. Mà bây giờ, Thi Vinh có vẻ càng thêm trưởng thành chững chạc hơn ba năm trước, nhưng sự cố chấp trong mắt anh không bớt đi chút nào, cho tới bây giờ anh vẫn là như vậy, không từ thủ đoạn nào cũng phải có được.

Thật bất hạnh, lúc này đây, “đồ” anh coi trọng, lại là Mạnh Nịnh, một người sống sờ sờ.

Nhưng cô có thể nói được gì đây?

Vào ban đêm, Mạnh Nịnh bị người đàn ông đè xuống giường hung hăng bắt nạt, cô muốn khóc lại không khóc nổi, nước mắt đã khô từ ba năm trước rồi. Nhưng Thi Vinh lại không thích cô cắn răng chịu đựng như vậy, chê chẳng có tình thú, nên luôn dùng các loại thủ đoạn bức bách cô. Tuy anh không được tính là có kinh nghiệm phong phú, nhưng kinh nghiệm ba năm trước vẫn còn, ngay cả có đến mười Mạnh Nịnh cũng không đủ để anh chơi đùa, huống chi đây chỉ có một.

Hôm sau đương nhiên cô không thể rời giường đi học nổi. Ba năm đại học, Mạnh Nịnh chưa từng trốn học, cũng chưa từng xin nghỉ, nhưng Thi Vinh vừa trở lại, cô không thể tiếp tục sống như trước đây rồi. Anh muốn cô theo anh, cô phải theo, anh muốn cô lên giường với anh, làʍ t̠ìиɦ, cô không thể cự tuyệt. Phàm là thứ Thi Vinh thích, cô phải học, Thi Vinh ghét, cô cũng không thể có ấn tượng tốt.

Cũng may ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên, sau khi Thi Vinh chà đạp cô một phen như sói đói, liền đi về nhà, ở đó, ông cụ đang chờ anh. Năm đó bắt Thi Vinh đi lính, làm sao trong lòng ông cụ không đau cho được? Đây chính là dòng độc đinh nhà họ Thi của ông, từ nhỏ đến lớn, có thể nói là một tiểu bá vương, ông trời lại ưu ái anh, sinh ra có một ngoại hình tuấn tú, đầu óc lại thông minh, người khác phải tốn nhiều thời gian mới học được thứ gì đó, Thi Vinh chỉ cần liếc mắt nhìn là được. Đáng tiếc cho mình, anh lại không cho phép ai nói nửa câu không phải.

Nếu như anh thích, ông cụ không thích, Thi Vinh tuyệt đối không nhường chút nào. Anh là chân lý, ai cũng không thể nói một câu không phải. Cho nên, dù ông cụ cảm thấy Mạnh Nịnh và Thi Vinh rất không hợp nhau, nhưng dưới sự khăng khăng của Thi Vinh, ông cũng hết cách. Điều duy nhất ông có thể làm, chính là trước khi đứa con trai bức điên cô gái đáng thương này, đưa anh đi, xem thời gian có thể mài mòn được tính tình của anh hay không.

Sự thực chứng minh, Thi Vinh chính là Thi Vinh, mãi mãi cũng không thay đổi.

Thi Vinh vừa đi, Mạnh Nịnh mới dám thở phào một cái. Khi ngủ, Thi Vinh rất thích ôm cô thật chặt, cô khó ngủ, thời điểm anh ôm cô, cô liền mất ngủ cả đêm, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ sẽ đánh thức Thi Vinh, Thi Vinh nổi danh nóng tính, từ nhỏ đến lớn, chẳng ai dám trái ý của anh, nếu không anh có thể làm cho cả nhà người đó không ai được yên, cuối cùng có thể để lại cái mạng cho người đó, thì coi như anh còn có lương tâm.

Người đàn ông này, có thể nói là không có chút ánh sáng nào, toàn bộ đều u ám.

Khi anh ở đó, ngay cả thở mạnh Mạnh Nịnh cũng không dám. Khuynh hướng bạo lực của Thi Vinh trầm trọng bao nhiêu, đến bây giờ cô cũng không quên. Nhưng dù Thi Vinh có đi, Mạnh Nịnh cũng không thể thả lỏng. Chỉ cần vừa nghĩ tới cùng tồn tại dưới một khoảng trời, hít thở cùng bầu không khí với anh, lòng của cô như bị một tấm màng bảo quản bọc lại chặt chẽ, tuy là không chết, nhưng cũng không thở nổi.

Lúc đi Thi Vinh thấy Mạnh Nịnh còn đang ngủ, nên không kéo rèm cửa sổ, kỳ thật lúc đó Mạnh Nịnh đã tỉnh rồi, nhưng cô sợ mở mắt ra lại chọc Thi Vinh giày vò mình, cho nên nhắm hai mắt giả bộ ngủ, cũng may Thi Vinh không chú ý đến. Mạnh Nịnh làm như vậy thực ra rất mạo hiểm, Thi Vinh nhất định không cho phép cô không chấp nhận anh, thậm chí chán ghét đến mức giả bộ ngủ để tránh né anh.

Quan hệ giữa bọn họ đã xác định từ ba năm trước đây rồi, đối với Thi Vinh mà nói, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu Mạnh Nịnh muốn đổi ý? Vậy cũng phải xem anh có đáp ứng không.

Toàn bộ phòng ngủ đều tràn ngập mùi vị của Thi Vinh, anh vừa xuất hiện, liền có thể đem khiến cả thế giới của cô nhuộm sắc thái của anh.

Mạnh Nịnh quấn chăn đơn ngồi dậy từ trên giường, cho dù trong căn hộ không có một bóng người, trước sau cô cũng không thể quen không mặc quần áo giữa ban ngày ban mặt. Eo đau nhức dữ dội, sợ là ba năm nay Thi Vinh không chạm vào người phụ nữ nào, tất cả lửa dục tích góp hơn một ngàn ngày đều tiêu phí lên người cô rồi. Vừa nghĩ tới sau này có thể phải sống cùng với Thi Vinh, Mạnh Nịnh cảm thấy ở sâu trong nội tâm mình vẫn có cảm giác không nói nên lời từ từ nảy lên.

Gọi điện nhờ bạn cùng lớp xin nghỉ, Mạnh Nịnh mặc đồ ngủ vào đến phòng vệ sinh, lúc đánh răng xong đang chuẩn bị rửa mặt, đột nhiên nhìn thấy mặt mình trên cái gương lớn sáng loáng phía trên bồn rửa.

Dung mạo của cô rất xinh đẹp, trên thực tế sợ rằng hai chữ này đều không đủ để hình dung hết vẻ đẹp của cô, bằng không sao Thi Vinh lại liếc mắt một cái là thấy được cô chứ?

Đôi mắt hạnh to mà có thần, đen trắng rõ ràng, đồng tử long lanh, sống mũi cao thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay, chỉ là ngũ quan đã chiếm hết, không dư thừa chút nào, da trắng mịn như trứng gà bóc. Có thể phương diện khác Mạnh Nịnh không thật tốt, nhưng nếu nói là xinh đẹp, chắc chắn cô là một người nổi bật. Nhất là bây giờ, sắc mặt cô hồng hào, dáng dấp thoải mái, có thể nhìn ra được nhìn ra được đã sống trong nhung lụa một thời gian lâu.

Điều này không đúng.

Mạnh Nịnh cảm giác mình phải như ba năm trước đây, khuôn mặt phờ phạc, toàn thân gầy gò, lộ ra một vẻ chán chường, thành tích đi xuống, bị sự lo lắng hành hạ đến ăn không ngon ngủ không yên, hết lần này tới lần khác lại không thể giãi bày với ai, chỉ có thể im lặng chịu đựng một mình.

Nhưng sao bây giờ cô lại thành cái dạng này? Rõ ràng là một ngày trước khi Thi Vinh xuất hiện, cô còn là một cô gái mảnh khảnh nhợt nhạt, vì sao bị anh giày vò một đêm, lại biến thành dạng này? Mạnh Nịnh không dám nhìn nữa, nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Đêm qua bởi vì Thi Vinh quá nôn nóng, cô chưa ăn gì cả, sau đó anh lại gọi điện đặt đồ ăn ngoài, cô lại không nuốt trôi - dù là ai mà bị đôi mắt đáng sợ nhìn chăm chú, cũng sẽ không nuốt nổi.

Cũng may trong tủ lạnh còn có cháo cô nấu sáng hôm qua, chỉ cần hâm lại là ăn được rồi. Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng là đói lả, nhưng Mạnh Nịnh là không ăn nổi, trong lòng lo sợ bất an, giống như khi còn nhỏ gây hoạ, biết sẽ bị ba phạt nên cứ chần chừ ở ngoài không dám về nhà. Nhưng mà Thi Vinh không phải ba, anh cũng không thương cô như ba.
« Chương TrướcChương Tiếp »