Cô không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cô gái nữa, bởi vì bất kể đối phương nghĩ như thế nào, cũng chẳng liên quan tới cô.
Có lẽ là đã biết nguyên do cô gái kia tìm đến, sáng nay trước khi ra cửa Thi Vinh đã nói sẽ đến đón cô, Mạnh Nịnh không cự tuyệt - dù có cự tuyệt cũng không được. Đến khid.d.l.q.d hết tiết hai cô trở lại phòng làm việc, đã nhìn thấy Thi Vinh ngồi ở chỗ của mình, xem máy tính xách tay của mình. Các giảng viên khác xung quanh cô đang cầm hộp bánh ga-tô rất được ưa chuộng, có người thấy Mạnh Nịnh tới, mau lại bắt chuyện: "Giảng viên Mạnh tan lớp rồi sao? Lần sau cô nói với chồng cô một chút, không cần khách khí như vậy, bọn tôi ăn cái này mà trong lòng áy náy lắm đó!" Tuy Mạnh Nịnh là giảng viên trẻ tuổi nhất trong trường bọn họ, nhưng đồng nghiệp như bọn họ cũng không biết phải quan tâm ra sao, một là bởi vì Mạnh Nịnh không cần, hai cũng là bởi vì khí chất tránh xa người ngàn dặm của cô ấy, luôn khiến người ta không dám lại gần.
Mạnh Nịnh cười nhạt, không biểu hiện kinh hãi hay không vui một chút nào. Cô đi đến bàn làm việc của mình, Thi Vinh xoay người lại nhìn cô, đôi mắt đen láy đẹp mê hồn kia, anh thật là một người đàn ông anh tuấn đủ để cho phụ nữ phạm tội. Mạnh Nịnh hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của các nữ giảng viên khác.
Anh chính là một người đàn ông rất biết làm người, lúc đến thăm cô còn có thể mang mặt nạ điềm đạm cùng bánh ga-tô đến lấy lòng các đồng nghiệp tốt. Mạnh Nịnh hơi liếc qua một cái, liền thấp giọng hỏi: "Sao anh đến sớm như thế?"
"Đến chờ em." Trước mặt mọi người, Thi Vinh dùng một tay kéo cô vào trong lòng, ôm eo của cô, hai người cũng ngồi trên một cái ghế rất thân mật, Mạnh Nịnh có chút xấu hổ động đậy, Thi Vinh liền không có ý tốt mà chọc cô, sau đó Mạnh Nịnh lập tức bất động - cô sợ kí©h thí©ɧ thú tính của Thi Vinh. Nói vậy, e là trưa nay cô đừng hòng nghỉ ngơi rồi.
"Giảng viên Mạnh với Thi tiên sinh thật thắm thiết à nha!" Một giảng viên đã có tuổi cảm thán, Mạnh Nịnh cười cười, không nói gì. Cô không còn tiết nào nữa, Thi Vinh lại muốn đón cô về nhà, cho nên sau khi lên tiếng chào các đồng nghiệp, Mạnh Nịnh bắt đầu cầm túi của mình lên, được Thi Vinh dắt ra ngoài. Trước khi đi, Thi Vinh vẫn không quên lộ ra nụ cười: "Tạm biệt."
"Tạm biệt, tạm biệt."
Hai vợ chồng bọn họ đi rồi, không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên sôi sùng sục! Các nữ giảng viên vội vàng thảo luận dáng dấp Thi Vinh đẹp trai cỡ nào, vóc người không biết đẹp gấp ông chồng bụng bia nhà mình mấy trăm lần rồi, các giảng viên nam thì vội vàng thảo luận đồng hồ đeo tay của Thi Vinh giá bao nhiêu, cùng với nhẫn cưới anh mang trên ngón vô danh loá mắt bao nhiêu, còn có đặc quyền lái xe vào trường học đỗ dưới lầu bọn họ của anh là từ đâu mà tới đây?
Làm đồng nghiệp với Mạnh Nịnh đã nhiều năm, nói thật, số lần nói chuyện phiếm với cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, Mạnh Nịnh không phải là người thích nói chuyện, bất kể là ai, chỉ cần nội dung liên quan đến chuyện riêng của cô, cô không nói dù chỉ một chữ, cho nên tuy là ngồi cùng một phòng làm việc nhiều năm rồi, nhưng kỳ thật mọi người cũng không quen lắm. Điều này quả là khiến người ta không nghĩ ra, có ông xã đã đẹp trai như thế lại có tiền còn dịu dàng săn sóc, Mạnh Nịnh sao lại giữ d,d,l,q,dkín như bưng thế nhỉ?
Mọi người nghĩ kỹ lại, ờ, hiểu rồi, nếu như bọn họ cũng có ông xã như thế, đương nhiên cũng không nỡ để anh ấy xuất đầu lộ diện đâu, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, đương nhiên muốn chỉ có một mình mình thấy mới là tốt nhất!
Mạnh Nịnh và Thi Vinh mới đi đến bên xe, tay Thi Vinh vừa mới đặt lên tay cầm, thì nghe thấy một tiếng thanh thuý duyên dáng gọi to: "Chị gái."
Mạnh Nịnh tức thì nhíu mày, cô không nhịn được xoay người nhìn về phía cô gái đang chạy tới chỗ mình kia, ánh mắt thờ ơ, đến khi cô gái chạy tới trước mặt mình, cô lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ mình đã bày tỏ rõ ràng ý nghĩ của mình rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không đi làm phiền các người, hi vọng các người cũng đừng tới làm phiền tôi."
Cô gái bị lời nói không khách khí của cô làm cho đỏ mặt - tất nhiên là giận đỏ mặt, cô ta còn bỏ tiết học trốn ở đây chờ cô, là vì sao? Không phải là vì muốn xoá bỏ hiềm khích giữa hai chị em trước kia, đồng thời khuyên Mạnh Nịnh về nhà cùng cô ta sao? Nhưng Mạnh Nịnh lại nói chuyện không khách khí như thế, trong lòng cô ta giận dữ, đang muốn đáp trả lại một cách mỉa mai, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ cao lớn bên cạnh Mạnh Nịnh.
Trong nháy mắt đó, cô ta cảm giác mình bị thần ái tình bắn trúng tên. Trời ạ, trên thế giới này sao lại có người đàn ông đẹp trai đến thế? Cô gái cắn môi, cố gắng hết mức biểu hiện ra mặt tốt đẹp của mình, tội nghiệp nhìn Mạnh Nịnh, nói: "Chị à, em thật chẳng có ý gì khác, em chỉ muốn chị có thể theo em về nhà thăm mẹ một chút thôi, bà ấy thực sự không xong rồi, cầu xin chị được không? Không quan tâm trước đây hai người có ân oán gì, dù sao bà ấy cũng là mẹ chị mà!"
Căn bản Mạnh Nịnh không không đủ nhẫn nại nghe cô ta nói nhảm, không nói hai lời tự mở cửa xe ngồi xuống. Thi Vinh định đi thì tay áo tây trang bị cô gái kéo lại.
Đã lâu rồi không có người d/d/l/q/dnữ nào không biết sống chết dám tới gần anh.
Thi Vinh chậm rãi quay đầu lại, từ trên nhìn xuống cô gái ngu xuẩn trước mắt này. Cô gái thấy anh nhìn kỹ mình mà thẹn đỏ bừng cả mặt, không nhịn được hối hận hôm nay không trang điểm đẹp trước khi ra khỏi nhà, cô ta chỉ kẻ lông mày cùng viền mắt, sớm biết như thế, cô đã chuốt mi rồi! Còn cả phấn lót, phấn lót cũng không dùng... A a sớm biết thế cô ta đã trang điểm lộng lẫy rồi! Ở trước mặt người đàn ông xuất sắc như thế, sao cô có thể mặc quần short jean chứ? Lẽ ra cô phải mặc quần dài rồi! (Nhã: Thanh niên ảo tưởng không giới hạn!)
"Vị, vị tiên sinh này, em không biết anh có quan hệ gì với chị em, xin anh hãy giúp em một chút, để chị gái em theo em về nhà, mẹ em mắc bệnh nan y, tâm nguyện duy nhất là hy vọng có thể gặp lại chị em một lần, xin anh giúp em một tay, giúp em khuyên chị em với, để chị ấy cùng em về nhà đi!" Nói xong, cô ta dịu dàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bức thiết nhìn Thi Vinh.
Đôi mắt này rất đẹp, đẹp đủ để động lòng đàn ông - tiếc rằng không bao gồm Thi Vinh. Trong từ điển của Thi Vinh cũng không có bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" này, chỉ cần anh thấy ngứa mắt, cho dù là mẹ già đứng trước mặt, anh cũng theo đó mà đánh không tha. Hơn nữa Thi Vinh còn có một điều cấm kỵ, đó là, bất kể là ai, nếu anh không cho phép, cũng không được chạm vào anh!
Có lẽ đây là một kiểu ưa sạch sẽ, chỉ có Mạnh Nịnh là ngoại lệ. Bằng không sao Thi Vinh lại thích uống nước miếng của Mạnh Nịnh như vậy? Suy cho cùng, người anh đặt trong lòng, căn bản mà nói, không giống như những người khác.
"Cô muốn tôi giúp đỡ cô sao?" Thi Vinh mỉm cười, tuấn mỹ mà lại tà ác. "Tôi nên giúp cô thế nào đây?"
"Thì, thì giúp em nói rõ với chị gái là được..." Cô gái bị đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn mà gò má như phủ rặng mây hồng, hai tay xoắn lại, vô cùng thẹn thùng, nói không nên lời. Được một người đàn ông xuất sắc ưu tú nhìn chăm chú thế, dù là ai cũng không nói nên lời được: "Em, em sẽ rất cám ơn anh, cám ơn anh..." Càng nói, khuôn mặt nhỏ càng đỏ lên.
"À? Vậy cô định cám ơn tôi ra sao đây?" Thi Vinh lại hỏi, giống như ác ma đang dẫn dụ đứa bé ăn vụng quả táo vậy.