- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
- Chương 51
Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 51
Lúc Nhan Trinh Tịch đưa vé trước một tuần khiến Kiều Ân vô cùng kinh ngạc, quả nhiên hôm sau cậu ấy đã đi mua luôn. Cầm vé trên tay mà cô vẫn còn do dự, không thể để anh biết được. Anh vốn chẳng ưa gì Nhan Trinh Tịch, nêu biết nhất định sẽ cho cậu ấy một trận mất.
"Ngày Hai mươi tám à?" Thật khó nghĩ quá, vé đã mua, muốn lùi lại cũng không được nữa rồi.
"Ừ, mình muốn tận dụng kỳ nghỉ đi nghe ngóng một chút, nêu cậu muốn đi thăm thú Bắc Kinh thì chứng mình cũng có thể chơi ở đó vài ngày." Kiều Ân đồng ý đi cùng khiến Nhan Trinh Tịch rất vui.
"Nhưng..." Vậy thì đi với cậu ấy trước, đến hôm Ba mươi quay về rồi đi với anh qua kỳ nghỉ là ổn. "Mình chỉ đi được hai ngày thôi."
"Ừm, không sao." Ánh mắt Nhan Trinh Tịch hơi thất vọng. "Cậu đồng ý đi cùng là mình vui lắm rồi. Kiều Ân, cảm ơn cậu!"
Nhìn nụ cười vui vẻ của Nhan Trinh Tịch, nhưng Kiều Ân thấy không thoải mái lắm. Liệu có nên nói cho anh biết không? Có lẽ gần đây anh rất bận, cũng không quan tâm đến cô như trước nhung cô vẫn cảm thấy có chút bất an, giống mình đang làm điều gì đó sau lưng anh.
Sắp đến nghỉ lễ rồi, đối với các sinh viên thì kỳ nghi lễ dài là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Bởi những sinh viên năm ba, năm tư không phải là những cô cậu sinh viên ngày nào còn bẽn lẽn đến nhập trường hay nhớ nhà nên chỉ mong đến kỳ nghỉ để về thăm nhà nữa. Ngoài kỳ nghỉ đông và Tết là nhất định phải về nhà thì những kỳ nghỉ khác, rất nhiều sinh viên đều lựa chọn đi du lịch đó đây. Với những sinh viên khá giả thì họ còn lên kế hoạch từ rất sớm.
A Nhã và Nhược Lăng đi du lịch Đại Liên và Tần Hoàng Đảo với bạn trai. Đình Đình định về thăm gia đình Lý Hải Lạc ở Thành Đô, đây là lần đầu Đình Đình về làm khách tại gia đình bạn trai. Không ngờ Đình Đình và Lý Hải Lạc lại phát triển nhanh vậy, đã dẫn về ra mắt bố mẹ rồi đấy. Tính cách Đình Đình như vậy, nhất định bố mẹ Lý Hải Lạc sẽ rất hài lòng.
[Đại Liên là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc; Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; Thành Đô là thành phố đông dân thứ năm và là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương của Trung Quốc.]
Trước đây năm nào anh cũng đón năm mói cùng cô, dù hai năm trước đều về quê. Nghĩ đến việc anh nói chuyện, cười đùa vui vẻ với mẹ mình, Kiều Ân không nhịn được liền bật cười, thật không ngờ anh lại có duyên thế. Bây giờ mỗi lần về thăm, anh còn được mẹ cô yêu quý và quan tâm hơn cả cô nữa, mẹ thường tiếc năm đó không sinh được con trai. Mẹ rất muốn có một cậu con trai tuấn tú như này. Hại cô lần nào cũng ganh tỵ với anh vì chỉ cần anh đến thăm là mẹ cô làm bao nhiêu đồ ăn ngon chiêu đãi, còn quan tâm hỏi thăm rất nhiều chuyện trên trời dưới đất nữa.
Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
Kiều Ân vẫn chưa nói với anh việc mình đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, ngày mai là ngày Hai mươi tám rồi.
Kiều Ân sầu não sắp xếp đồ đạc, đến lúc đó anh hỏi thì cô biết trả lời thế nào?
Đúng lúc ấy, tiếng nhạc chuông quen thuộc của điện thoại Kiều Ân vang lên.
"Anh à?"
“Ân Ân, mai em đi Quảng Châu với anh nhé. Chúng mình có thể đi trước."
"Quảng Châu?", cô bất ngờ hỏi lại. Anh muốn đi Quảng Châu sao?
"Ừ, vé anh đặt xong rồi, bọn mình đến Bắc Kinh trước rồi sẽ chuyển xe ở Bắc Kinh."
"Nhưng mai em có kế hoạch rồi."
"Bỏ đi, lần này đến Quảng Châu chơi một chuyến."
"Em... em phải đi Bắc Kinh hai ngày."
"Sao lại thế? Đi với ai vậy?"
"... Có chút việc cần giải quyết."
"Đi với ai?"
“…”
"Không phải đi cùng mấy cô bạn cùng phòng em đấy chứ? Đến tháng Mười một họ mới đi mà."
"Không phải bọn họ, là... Nhan Trinh Tịch."
“…” Không nghe thấy anh nói gì nữa.
"Em đi Bắc Kinh cùng cậu ấy đế nghe ngóng thông tin du học."
"Sao không nói gì với anh?"
"Em... định đi đến ba mươi về rồi…”
"Không được!"
"Anh..."
"Không được, mười giờ sáng mai anh đón em ở dưới nhà, sau đó chúng ta sẽ ra bến, mười một giờ mười lăm xe chạy, vé anh đã mua rồi."
"Nhưng em đồng ý với người ta rồi."
"Không được đi!", Minh Vỹ tức giận quát trong điện thoại. Bởi thứ nhất là cô đồng ý lời rủ rê của Nhan Trinh Tịch, thứ hai là cô đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó!
"Em... nhưng em đồng ý đi với người ta rồi."
"Ân Ân, anh nhắc lại một lần nữa, mười giờ sáng mai anh đợi em ở dưới nhà."
Nói xong anh cúp máy luôn. Kiều Ân rơi vào tình huống dở khóc dở cười này. Xem ra anh sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.
Mười giờ sáng hôm sau.
Đúng giờ, điện thoại phòng 502 đổ chuông.
"Kiều Ân đâu rồi?", giọng Thiệu Minh Vỹ đầy nộ khí.
"Cô ấy đi rồi", A Nhã chẳng hề sợ, đáp tỉnh bơ.
"Đi rồi? Đi đâu?"
"Bắc Kinh, chín giờ sáng Nhan Trinh Tịch đã qua đón rồi."
"Sao có thể như vậy, quả nhiên Ân Ân không đợi tôi!"
"Anh tự hỏi cô ấy đi."
Cụp... điện thoại bên kia đã cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại không ngừng vọng ra, báo hiệu máy đang bận, lửa giận trong lòng Thiệu Minh Vỹ bùng cháy càng lúc càng lớn, anh thực sự đang rất giận dữ.
Quả nhiên Kiều Ân không đợi anh mà bỏ đi cùng Nhan Trinh Tịch.
Lúc đầu, anh định đi Quảng Châu với Kiều Ân, và anh cũng đã liên hệ với anh bạn của anh ở đó. Thực ra anh đã nộp hồ sơ ứng tuyển qua mạng vào vị trí khá phù hợp với chuyên ngành mà anh đang học tại một công ty liên doanh ở Quảng Châu. Nhà tuyển dụng cũng rất hài lòng với hồ sơ của anh nên đã mời đến phỏng vấn. Anh muốn người thân của mình đến công ty đó xem xét một chút và anh cũng định đi trong hai ngày, thật may phía công ty kia lại hẹn gặp trước kỳ nghỉ.
Vừa hay, hai ngày đó anh bạn của anh được nghỉ lễ nên đến đó có thể ở nhờ phòng thì không phải lo về chỗ ăn ngủ.
Vốn dĩ anh định sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ báo cho Kiều Ân. Vì anh nghĩ kỳ nghỉ này Kiều Ân nhất định sẽ đi cùng mình. Mặc dù việc đi Quảng Châu lần này anh không hỏi ý kiến cô trước nhưng anh cũng không ngờ cô lại nhận lời đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch.
Điều này đã khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt.
Bây giờ đến di động của Kiều Ân cũng không liên lạc được.
Thiệu Minh Vỹ đành hậm hực ra bên xe, chuẩn bị đến Quảng Châu một mình.
Ga tàu
Nhìn ga tàu nhộn nhịp, Thiệu Minh Vỹ càng thêm bực bội. Vốn định dành cho Ân Ân niềm vui bất ngờ nên mới cố tình giữ bí mật kế hoạch đó. Nào ngờ tên họ Nhan kia lại cơ hội như vậy, thật đáng ghét!
Càng bực hơn là rõ ràng Ân Ân biết anh vốn không ưa gì tên tiểu tử kia thế mà còn làm vậy, thật khiến anh tức hộc máu ra mà.
Thiệu Minh Vỹ bước vào phòng chờ tại ga. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, nhìn xung quanh thấy người qua lại tấp nập. Tâm trạng buồn bực, đứng ngồi không yên anh đeo túi ra ngoài phòng chờ, lấy thuốc ra hút, tâm trạng chán nản.
Càng nghĩ càng thấy buồn, sao Ân Ân có thể đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó chứ. Anh vẫn định đưa Ân Ân đi Quảng Châu chơi một chuyến, cuối cùng bây giờ anh lại phải ở đây một mình, TMD!
Thiệu Minh Vỹ hậm hực dụi tắt điếu thuốc đang hút, mặt hầm hầm như có thể gϊếŧ bất kỳ người nào.
Điện thoại trong túi đổ chuông, Thiệu Minh Vỹ vội vàng lôi ra xem, là số lạ.
Dừng một chút anh mới quyết định nghe máy.
"A lô?"
"Anh, em đây."
"Ân Ân, em đang ở đâu thê? Sao không đợi anh? Sao lại đi Bắc Kinh với cậu ta!", Thiệu Minh Vỹ lập tức hỏi dồn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trả lời.
"Em... em đang ở ngoài phòng chờ số hai, người gác cửa không cho em vào, họ nói em không có vé", thật ngốc quá đi, muốn vào phòng chờ phải có vé mới được vào mà.
Phòng chờ số hai chẳng phải phòng chờ anh đang đứng sao, Thiệu Minh Vỹ vội ném điếu thuốc đang hút dở đi, chạy nhanh ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
Kiều Ân! Thấy cô đang đứng gọi điện ở một cửa hàng nhỏ gần nhà ga, Thiệu Minh Vỹ lập tức lao nhanh đến.
"Ân Ân!", niềm hạnh phúc khi nhìn thấy cô khiến giọng nói anh có phần hơi khác.
"Anh!", Kiều Ân quay người lại, gương mặt ánh lên niềm vui khôn tả pha chút ngại ngùng, e thẹn hiện trên khuôn mặt phớt hồng.
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng, điện thoại vẫn cầm trong tay. Anh vùi mặt sâu vào hõm cổ khiến mùi thuốc lá trên cơ thể anh như sộc thẳng vào mũi cô. Cô như cảm nhận được vòng tay mãnh liệt, nỗi nhớ nhung khôn tả và niềm hạnh phúc vô bờ của anh dành cho cô.
Mặt Kiều Ân đỏ bừng nhìn mọi người đang đi lại xung quanh nhìn cô và anh vẻ tò mò, vội đẩy anh ra: "Anh...".
Thiệu Minh Vỹ ôm cô thêm một lát rồi mới chịu buông, đưa tay nắm lấy tay Kiều Ân.
Trả tiền điện thoại xong, Thiệu Minh Vỹ dắt Kiều Ân đi vào phòng chờ cùng mình. Ngay từ đầu anh đã mua hai vé vì dự định đi cùng cô rồi.
Tìm thấy chỗ trống trong phòng chờ, hai người cùng ngồi xuống đó.
Từ lúc Thiệu Minh Vỹ gặp Kiều Ân, lúc nào tay anh cũng nắm chặt tay cô không buông, như sợ chỉ cần buông ra là cô sẽ chạy mất.
"Em... sao em không đi cùng cậu ta nữa?", Thiệu Minh Vỹ vẫn nghi ngờ. Chẳng phải cô đã đi từ lâu rồi sao?
Kiều Ân cười ngượng nói: "Em bỏ rơi cậu ấy rồi".
“Đứng là nên như vậy", Thiệu Minh Vỹ cười vui vẻ, gương mặt nặng trịch hồi nãy đã biến mất.
"Em đã lên xe cùng cậu ấy rồi", Kiều Ân từ từ giải thích, "nhưng lúc ngồi cạnh cậu ấy, trong em chỉ hiện ra gương mặt lo lắng của anh. Cứ nghĩ đến việc anh giận, anh buồn là trái tim em như thắt lại. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, em quyết định mình sẽ đi Quảng Châu cùng anh. Nhưng em không dám nói thật với Nhan Trinh Tịch mà nói dối cậu ấy rằng em khát nước rồi nhờ cậu ấy đi mua, sau đó em nhẹ nhàng xuống xe ở cửa sau. Đứng trốn sau cây cột ở bên xe, thấy bóng cậu ấy lo lắng đi tìm, em thấy rất có lỗi. Sau khi xe chạy, em mới dám gửi cho cậu ấy một tin nhắn nói rằng em không thể đi cùng cậu ấy được". Nhớ tới hình ảnh Nhan Trinh Tịch lo lắng, hốt hoảng chạv đi tìm mình khắp nơi, Kiều Ân cảm thấy mình thật có lỗi.
"May quá, em đã không bỏ anh", Thiệu Minh Vỹ siết chặt tay Kiều Ân, trong lòng vô cùng cảm kích, hóa ra cô ấy vẫn chọn anh.
"Sau đó, em ra khỏi bến xe, đang định gọi điện cho anh thì bị người khác va phải, điện thoại rơi xuống đất, mở kiểu gì cũng không được", Kiều Ân buồn bã lôi điện thoại ra, xoa xoa lên vết nứt một cách tiếc rẻ.
"Thảo nào gọi cho em cả nửa ngày cũng không liên lạc được."
"Em nhớ anh bảo xe chạy lúc mười một giờ mười lăm, em đến tìm thì chỉ có chuyến này, thế là định vào phòng chờ, hy vọng sẽ gặp được anh, nhưng đến cửa họ lại không cho em vào." Nhìn điệu bộ đáng thương của cô, thật khiến người khác không thể cầm lòng nổi, chỉ muốn ôm vào mà vỗ về, an ủi.
"Em nên gọi cho anh từ đầu mới phải." ỉn con ngốc nghếch này, gọi điện cho anh từ đầu thì đâu đên nỗi phải lo lắng sợ hãi như thế này. Tim anh đau nhói, nhẹ ôm Kiều Ân vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô.
"Em không nhớ ra." Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là đến phòng chờ sẽ gặp được anh, mà quên mất rằng có thể gọi điện tìm anh.
Nhìn gương mặt tròn tròn nhăn nhó, miệng không ngừng lẩm bẩm của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Haizzz, cứ thế này thử hỏi làm sao anh yên tâm khi cô không bên cạnh chứ? Cứ nghĩ đến việc cô lúc nào cũng như thế này, anh hận một nỗi không thể cho cô vào trong túi để xách theo bên mình, đến đâu cũng có thể nhìn thấy nhất định cô sẽ đem lại cho anh rất nhiều "niềm vui".
Vòng tay qua cổ Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng kéo đầu cô ngả lên vai mình, sau đó anh cúi mặt xuống cọ cọ lên má cô.
Anh sao có thể chịu nổi khi không có cô ở bên? Nếu không có cô bên cạnh, tình yêu của anh dành cho cô sẽ thế nào đây?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
- Chương 51