Sáng sớm ở ký túc xá nữ
“Có phải cái cân này bị hỏng rồi không? A Nhã, cậu lại đây xem đi, sao cân nặng của mình chẳng thay đổi chút nào thế?”, Ân Ân giậm chân bực tức. Đã tập được ba ngày rồi, ngày nào cũng ăn có một nhúm, tại sao lại vẫn như cũ chứ?
A Nhã đứng lên cân thử, bốn mươi sáu cân, cô nhìn cân nặng của mình rồi quay sang nhìn Ân Ân, nói thành thật: “Vẫn bình thường mà”.
“Bình thường? Cái cân này sao?”, Ân Ân đau khổ nhìn A Nhã trong bộ đồ lót. Cô ấy có thân hình thật hoàn hảo, chẳng biết đến bao giờ cô mới có thân hình đẹp như vậy.
“Quên nó đi”, A Nhã đứng sau lưng Kiều Ân, lấy một chiếc áo T-shirt mặc vào.
Nhược Lăng nằm trên giường cười lớn, lúc này Ân Ân mới phát hiện ra mình đang bị đám bạn cùng phòng trêu. Tức khí định xông lên thì A Nhã đã ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, cắn một cái vào vai, hừ, lại trêu cô rồi.
A Nhã cũng cười phá lên, tiểu yêu này rất hay lừa cô, bởi mỗi lần thấy bộ dạng Kiều Ân hùng hổ tức giận đều rất đáng yêu.
“Nếu có thể đem nửa số thịt của mình cho cậu thì tốt biết mấy”, Ân Ân nhẹ nhàng ôm lấy eo bạn, eo thon nhỏ thế này mà!
“Nếu cậu ăn ít đi, ăn bằng một nửa mình là được rồi”, A Nhã nhìn nộ khí trên khuôn mặt tròn vo của Ân Ân đã không còn nữa, lại thấy hai má cô bạn đỏ ửng cả lên. Ân Ân chính là như vậy, nhanh giận chóng quên, dường như không bao giờ giận được ai. Cô rất thích Kiều Ân như thế, đơn giản mà vô cùng đáng yêu!
“Khó lắm! Lúc nào mình cũng có cảm giác đói, những lúc như thế là cả người bải hoải, tay chân bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào”, Kiều Ân khẽ than thở. Quên đi, thà chịu khổ một chút, chịu khó vận động giảm cân thì tốt hơn. Không ăn thì chẳng thà gϊếŧ cô đi còn hơn.
“Vậy thì không được kêu béo, béo một chút có gì là không tốt chứ? Nếu gầy thì đâu phải Kiều Ân, cậu như bây giờ là đáng yêu lắm rồi!”, Nhược Lăng ngó đầu ra, quay sang giường hai bạn nói.
“Các cậu gầy như vậy, đương nhiên không biết nỗi khổ của mình! Mình cũng thấy béo chẳng có gì là xấu nhưng bọn con trai không thích như vậy! Mình mà cứ mập mạp thế này, chắc chắn chẳng có ma nào thèm, thế chẳng phải đã uổng phí mấy năm qua đó sao.” Kiều Ân buông A Nhã ra, bước tới gần tấm gương sau cửa, ấn ấn vào lớp thịt trên người mình, haizzz, liệu có ai thích cô béo giống anh Thiệu Minh Vỹ không nhỉ?
“Vậy cậu phải nỗ lực thôi, mong cậu sớm thành công!”, Cao Nghi Đình cũng bị họ làm tỉnh giấc, thò đầu ra cười nói an ủi cô.
Thật đau lòng, Ân Ân rất muốn có thân hình nhỏ nhắn như ba cô bạn mình, sao chỉ có cô là toàn thịt là thịt thế này. Ông Trời ơi, ông hãy cho con một viên linh đan để hôm sau tỉnh dậy con có được thân hình đẹp như siêu mẫu đi mà, con năn nỉ ông đấy. Cô tức giận véo mặt mình, a, đau quá, toàn thịt là thịt, thôi, tiếp tục cố gắng nào!