"Nhớ em thôi!", vẻ mặt Thiệu Minh Vỹ đắc ý, nhìn một lượt xung quanh giảng đường. "Sao nhiều người đăng ký học môn này thế?"
"Suỵt, chắc hôm nay có nhiều fans của thầy Hạ đăng ký học môn này!", Kiều Ân cười trộm. Mặc dù thấy lời nói của mình có chút lả lướt nhưng trong lòng lại thấy vui vui.
"Em cũng thế hử?" Thầy Hạ? Hạ Chi Hằng? Thiệu Minh Vỹ nheo mắt nhìn lên bục giảng. Quả nhiên là anh ta, mấy cô nữ sinh lớp anh cũng hay bàn tán về vị giảng viên trẻ tuổi này.
"Trước đó em cũng có biết người này là ai đâu", Kiều Ân mâp máy môi, lắc đầu.
"Vậy chúng mình bùng đi!", Thiệu Minh Vỹ bất ngờ nắm trộm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Không được, bị phát hiện đấy!", mặt Kiều Ân đỏ bừng. Gần đầy anh rất thích nắm tay cô.
"Vậy anh ngồi lại nghe giảng cùng em!", Thiệu Minh Vỹ chống cằm, chăm chú ngắm nhìn Kiều Ân.
"Anh cứ nhìn như vậy sao em nghe giảng được chứ!", Kiều Ân vội trừng mắt trách Thiệu Minh Vỹ. Cô cảm thấy bạn học ngồi cạnh đã chú ý đến họ nên hạ thấp giọng nói.
"Em cứ nghe giảng đi, anh nhìn gì kệ anh", Thiệu Minh Vỹ đắc ý, đặt tay Kiều Ân lên đùi mình rồi nhẹ nhàng nắm lấy mà không hề có ý định buông ra.
Kiều Ân chợt thấy hối hận, đáng lẽ không nên cho anh vào ngồi cùng mới đúng, anh vào làm cô không còn tâm trí đâu mà nghe giảng nữa. Ánh mắt nồng nàn, bàn tay ấm áp của anh khiến tâm trí cô rối bời, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ân Ân, tai em đỏ hết lên rồi kìa", Thiệu Minh Vỹ cười cười, ghé sát tai Kiều Ân khẽ thì thầm. Hơi thở của anh nhẹ nhàng như chiếc lông vũ khẽ lướt qua vành tai cô.
"Anh!", Kiều Ân xoay tay muốn rút ra. Để anh vào ngồi cùng là tốt lắm rồi vậy mà anh còn làm những việc thế này khiến cô không thể tập trung nghe giảng được!
"Bạn nữ mặc áo đen bàn cuối, mời bạn trả lời câu hỏi của tôi!", bỗng một âm thanh lớn và rành mạch vang lên trong giảng đường tĩnh lặng. Tất cả sinh viên đểu quay xuống phía cuối phòng học xem đó là ai, rồi mọi ánh mắt đổ dồn lên người Kiều Ân.
Kiều Ân ngẩn người, vẫn chưa hiểu chuyện gì. Bảo cô trả lời câu hỏi? Câu hỏi gì mới được chứ?
"Bạn nữ mặc áo đen ngồi bàn cuối, mời bạn trả lời câu hỏi!", Hạ Chi Hằng nhắc lại lần nữa.
Mẹ ơi, sao lại là mình chứ! Kiều Ân ngượng ngùng đứng dậy, cúi gằm xuống đất, mặt đỏ bừng, thầy vừa hỏi câu gì? Cô chẳng biết gì cả, trả lời thế nào?
Thiệu Minh Vỹ vội quay sang hỏi người ngồi cạnh Kiều Ân: "Thầy vừa hỏi gì thế?".
"Lưu vực sông Lưỡng Hà nghĩa là gì?", người bạn cùng bàn nhắc nhỏ.
"Ân Ân biết không?", Thiệu Minh Vỹ ngẩng lên nhìn Kiều Ân hỏi.
Cái này cô biết, Kiều Ân khẽ trả lời: "Là vùng đất thuộc khu vực sông Lưỡng Hà ạ".
"Cái gì? Em nói nhỏ như vậy mọi người sao nghe rõ được", Hạ Chi Hằng nói lớn.
"Là vùng đất thuộc khu vực sông Lưỡng Hà ạ", thấy mọi người đều mở to mắt chăm chú nhìn mình, mặt Kiều Ân càng đỏ hơn, không biết phải làm thế nào, đành nói lớn hơn một chút. Nhưng giọng cô như muỗi kêu, ai ngồi xa một chút là chẳng thể nghe thấy gì chứ đừng nói tới Hạ Chi Hằng đứng tít trên bục giảng xa như vậy.
"Thế này đi, mời em lên bảng viết câu trả lòi!", Hạ Chi Hằng vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kiều Ân lên trên.
Không được, Kiều Ân cau mày, bị gọi đứng dậy như thế này đã khiến cô lúng túng lắm rồi, giờ mà lên bục giảng chắc cô ngất mất.
"Thưa thầy, bạn ấy vừa bảo lưu vực sông Lưỡng Hà là những vùng đất thuộc khu vực sông Lưỡng Hà ạ", Thiệu Minh Vỹ đột nhiên bật dậy nói lớn, giọng vang cả giảng đường. Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay Kiều Ân, thầm an ủi cô đừng lo lắng.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ còn có anh hùng cứu mỹ nhân. Ha ha, tiếng cười rúc rích vang khắp giảng đường.
Hạ Chi Hằng nhìn Thiệu Minh Vỹ khẽ cười, nói: "Anh bạn này có vẻ hiểu biết không ít đấy nhỉ, vậy tôi hỏi bạn được chứ?".
Thiệu Minh Vỹ khẽ ấn Kiều Ân ngồi xuống rồi điềm tĩnh nhìn thẳng Hạ Chi Hằng trên bục giảng nói: "Được thôi ạ!". Tuy hiểu biết của anh về lịch sử thế giới không quá sâu sắc nhưng cũng đủ để ứng đáp.
"Lưu vực sông Lưỡng Hà hiện nay là chỉ quốc gia nào? Thời kỳ cổ đại nó được phân thành hai khu vực nào?" Rõ ràng Hạ Chi Hằng đang muốn làm khó Thiệu Minh Vỹ đây mà, thật quá đáng, anh đâu biết mấy vấn đề này chứ.
Cô biết đáp án của câu thứ nhất nhưng câu thứ hai thì... hình như trong sách cũng không nhắc đến.
Kiều Ân nhanh chóng viết đáp án câu thứ nhất ra giây - Iraq.
"Lưu vực sông Lưỡng Hà chỉ lưu vực giữa hai con sông Euphrates và sông Tigris. Vị trí của nó hiện nay nằm ở Iraq", Thiệu Minh Vỹ cố ý nói chậm, rành mạch từng từ, những thứ đơn giản này anh đã từng xem qua. Thực ra anh cũng hơi lo lắng, hình như Ân Ân vẫn chưa tìm ra đáp án cho câu hỏi thứ hai.
"Ừm, chính xác, vậy thời cổ đại nó được chia thành hai khu vực nào?", Hạ Chi Hằng gật đầu nói.
Đúng lúc hai người đang không biết làm thế nào thì điện thoại Kiều Ân báo hiệu có tin nhắn. Nhan Trinh Tịch? Tuy vẫn đang hậm hực nhưng Kiều Ân cũng vội đọc tin nhắn. Ha ha, tốt quá, là đáp án, cô nhanh chóng đặt điện thoại lên bàn rồi chỉ chỉ vào đó bảo anh đọc đáp án trả lời thầy.
Thiệu Minh Vỹ khẽ hắng giọng rồi dõng dạc trả lời: "Thời kỳ cổ đại, lưu vực sông Lưỡng Hà được chia làm hai khu vực, phía Nam gọi là Babylon, phía bắc là Assirian". Nói xong, anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, may quá, nêu không trả lời được thì thật là mất mặt.
"Tốt, câu trả lời chính xác! Nhưng dù có biết rồi cũng không nên ngồi dưới nói chuyện như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn khác. Mời bạn ngồi xuống!", Hạ Chi Hằng vẫy tay ra hiệu cho anh ngồi xuông. Mọi người trong lớp lại rúc rích cười.
Kiều Ân nhéo tay Thiệu Minh Vỹ một cái, trừng mắt nhìn anh rồi cười thầm, đã bảo đừng nói chuyện trong lớp mà, giờ thì bị thầy nhắc rồi đấy!
Thiệu Minh Vỹ nhún vai tỏ ý không hề gì, dù sao anh cũng trả lời được, không bị mất mặt trước lớp mà.
Kiều Ân cầm điện thoại, nhắn trả lời Nhan Trinh Tịch, may mà được cậu ấy giúp đỡ nêu không cô và anh đã bị một phen xấu hổ rồi.
"Mình ngồi bàn ba", nhận được tin nhắn, Kiều Ân ngẩng đầu tìm kiếm. Quả nhiên Nhan Trinh Tịch đang ngồi bàn thứ ba, còn quay lại cười cười, gật đầu với cô. Thật khéo, không ngờ cậu ấy cũng đăng ký học môn này!
"Sao thế?", Thiệu Minh Vỹ khẽ hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Đáp án vừa rồi là nhờ Nhan Trinh Tịch gửi cho đấy. Cậu ấy ngồi phía trên, ừm, đằng kia kìa", Kiều Ân vừa nói vừa chỉ lên dãy bàn phía trên.
"Sao tự nhiên cậu ta lại ở đây?", tên tiểu tử này thật đúng là âm hồn không tan, lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo họ.
"Em cũng không biết cậu ấy đăng ký học môn này, hôm nay mới biết đấy", Kiều Ân cười thầm. Hay thật, đi đâu cũng có thể gặp Nhan Trinh Tịch.
"Không phải cậu ta theo em đến đây đây chứ?", Thiệu Minh Vỹ vẫn tỏ ý nghi ngờ, nhìn Nhan Trinh Tịch chằm chằm.
"Suỵt, đừng nói nữa, thầy lại vừa nhìn mình đấy!", Kiều Ân vội ngồi thẳng, chăm chú nhìn lên bảng nghe thầy giảng. Cô không muốn lại bị gọi thêm lần nữa.
Thiệu Minh Vỹ vẫn trừng mắt nhìn Nhan Trinh Tịch đang ngồi phía trước. Cậu ta cứ đeo bám Ân Ân làm gì chứ? Anh ngồi bên cạnh buồn bực.
Tan học, mọi người chạy ùa ra ngoài.
Thiệu Minh Vỹ cùng Kiều Ân đi ra thì đã thấy Nhan Trinh Tịch đứng đợi ở cửa từ lúc nào.
"Nhan Trinh Tịch, lúc nãy thật cảm ơn cậu!", vừa thấy Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân đã vui mừng gọi. Thiệu Minh Vỹ vẫn lầm lì đứng cạnh cô không nói.
"Không có gì, không ngờ cậu cũng đăng ký môn này, buổi đầu mình không đi học nên không biết!" Lúc Kiều Ân bị gọi đứng lên cậu mới biết cô cũng đăng ký học môn này.
"Thật á, hay thật đấy, sau này cùng đăng ký nhiều môn là chứng ta có thể học chung với nhau rồi", Kiều Ân hứng khởi nói.
"Đi ăn gì không? Cùng đi nhé?", Nhan Trinh Tịch không để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Thiệu Minh Vỹ, nhiệt tình mời Kiều Ân.
"Ha ha, được đấy! Anh, mình cùng đi đi! Hôm nay may mà có Nhan Trinh Tịch giúp, chúng ta phải cảm ơn cậu ấy chứ!", Kiều Ân kéo tay Thiệu Minh Vỹ, nhẹ nhàng năn nỉ.
"Được rồi!", dù trong lòng chẳng vui vẻ chút nào nhưng Thiệu Minh Vỹ vẫn đồng ý, ai bảo anh nợ cậu ta cái ân tình này cơ chứ!
Kiều Ân vui mừng ôm tay anh rồi bước đi cùng Nhan Trinh Tịch.
Thiệu Minh Vỹ và Nhan Trinh Tịch, mỗi người một bên hộ tống Kiều Ân, thu hút vô số ánh nhìn ghen tỵ của các nữ sinh khác.
"Ân Ân, ăn cái này đi!", Thiệu Minh Vỹ ngồi cạnh không ngừng gắp cho Kiều Ân những món cô thích. Ánh mắt toát ra vẻ khıêυ khí©h, chỉ có anh là người hiểu Ân Ân nhất.
"Em đang giảm cân mà, không ăn nhiều như vậy được đâu!", Kiều Ân kiên nghị. Anh lại muốn cô biến thành con ỉn con hay sao thế này?
"Đừng giảm nữa, em như bây giờ là đẹp rồi!"
"Sao thế được, lúc nào đi đâu cũng chiếm diện tích nhiều hơn người thường!"
Nhan Trinh Tịch ngồi đối diện, yên lặng mỉm cười.
"Gầy quá nhìn sẽ xanh xao, không khỏe mạnh", Thiệu Minh Vỹ trừng mắt nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục khuyên nhủ Kiều Ân.
"A Nhã với Nhược Lăng đều gầy mà, em thấy họ có bị ốm đau bao giờ đâu?", rõ ràng là muốn lừa cô.
"Là do khung xương hai cô ấy nhỏ nên thấy vậy, chứ cũng lắm thịt lắm đây!", anh không muốn cô gầy như vậy chút nào.
"Nhan Trinh Tịch, cậu nói thử xem, con gái gầy nhìn sẽ đẹp hơn đúng không?"
"Cậu như hiện giờ cũng đẹp rồi!", Nhan Trinh Tịch cười cười.
Kiều Ân và Thiệu Minh Vỹ không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn cậu, một người tỏ vẻ đầy ngạc nhiên còn người kia vô cùng phẫn nộ.
"Không được, cậu cũng giống như anh ấy, chỉ muốn lừa mình thôi! Mình không thể mắc mưu hai người được, mình phải giảm còn khoảng năm mươi cân thôi." Khi không muốn cô bạn mình giảm cân, bọn con trai đều dùng những lời lẽ ngon ngọt đủ mọi lý do để bảo rằng béo thì trông sẽ khỏe mạnh nhung khi bạn không có mặt ở đây, ngay lập tức họ lại vui vẻ ôm mấy cô nàng mảnh khảnh đi chơi khắp nơi.
"Tập thể dục một cách điều độ là tốt nhất, nhưng đừng nên quá sức." Thiệu Minh Vỹ vén tóc mai ra sau tai cho Kiều Ân, ánh nhìn đầy dịu dàng nhung khóe mắt lại liếc về phía người đối diện.
Mặt Kiều Ân liền đỏ bừng, sao anh lại dịu dàng với cô như vậy ở trước mặt người khác cơ chứ, khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn giấu mặt vào đám thức ăn trên bàn!
Nhan Trinh Tịch nhận thấy Thiệu Minh Vỹ cố tình tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, ân cần vuốt tóc Kiều Ân, ánh mắt anh ta còn ánh lên vẻ khıêυ khí©h. Anh ta đang cố ý làm thế cho mình xem đây mà!
Trong lòng ba người họ đều có những suy nghĩ riêng, phải vất vả lắm mới kết thúc bữa ăn này, không khí căng thẳng và ngột ngạt khiến Kiều Ân nuốt không trôi. Tại sao hai người kia ở cùng nhau không khí lại kỳ lạ như vậy, hại cô lo lắng chẳng may sơ ý nói một câu bất hòa sẽ thành cãi nhau.
Nhìn Nhan Trinh Tịch lên xe phóng đi.
Kiều Ân mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ.
"Sao thế?", Thiệu Minh Vỹ véo má cô, sao lại nghiêm túc như vậy?
"Sao anh lại đối xử như vậy với Nhan Trinh Tịch? Cậu ấy là bạn em mà."
"Anh làm sao?"
"Lúc nào anh cũng tỏ ra bực tức, khó chịu."
"Cậu ta khiến anh khó chịu. Đáng ghét!"
"Đâu có, cậu ta rất đẹp trai mà."
"Có đẹp bằng anh không?", Thiệu Minh Vỹ siết nhẹ eo Kiều Ân, xem cô dám nói cậu ta đẹp hơn anh không nào!
"Mặc dù không bằng anh, nhưng cũng rất đẹp trai mà!", cô trả lời thành thật.
"Cậu ta mà đẹp trai hơn thì anh sẽ không chỉ dùng ánh mắt để gϊếŧ đâu mà trực tiếp ra tay đấy!" Thiệu Minh Vỹ khoác vai cô, hai người cùng nhau đi về ký túc xá.
"Ha ha, anh thật đáng sợ đây! Người khác đẹp trai thì anh cảm thấy bị đe dọa sao?" Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, Kiều Ân không ngờ được tại sao lúc nào anh cũng đầy tự tin như thế.
"Chỉ cần em không để ý tới thì anh mới thôi đề phòng cậu ta." Anh chỉ muốn mình ở cạnh cô mà thôi.
"Em phải về rồi, hôm nay ăn nhiều quá, lại phải tập thêm nửa tiếng nữa rồi!", Kiều Ân lắc lắc đầu chán nản.
"Ân Ân, anh thích em béo một chút, đừng để gầy quá đấy!", Thiệu Minh Vỹ đột nhiên kéo cô lại, nói một cách chân thành.
Kiều Ân nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Béo một chút? Được, vậy em sẽ cho mình béo hơn một chút, giảm xuống còn năm mươi mốt cân là được", nói xong, cô vừa cười khanh khách vừa bỏ chạy.
Thật đáng yêu, dám đùa anh à, Thiệu Minh Vỹ cười cười rồi lập tức đuổi theo.