Thiệu Minh Vỹ khẽ cúi liếʍ nhẹ lên vành tai Kiều Ân khiến cô giật mình, thiếu chút nữa thì hét toáng lên. Thiệu Minh Vỹ vội bịt miệng cô lại, hai mắt ánh lên vẻ thích thú. Kiều Ân trừng mắt nhìn anh đe dọa, ra hiệu Phương Tuệ vẫn ở phía trên, có thể phát hiện ra họ bất cứ lúc nào.
Nhưng Thiệu Minh Vỹ không chịu ngồi yên, tiếp tục liếʍ vành tai cô. “A!” Cảm giác tê tê truyền lên não, cả da đầu cũng tê dại, cô căng thẳng nắm vạt áo anh. Anh điên rồi, Phương Tuệ vẫn còn ở đây mà!
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Ân, anh càng thích thú, tiếp tục trêu đùa, liếʍ liếʍ vành tai cô, thậm chí anh còn cố ý thè lưỡi tiến sâu vào trong vành tai Kiều Ân.
Kiều Ân không chịu được, khẽ hừ một tiếng, môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, cảm giác mềm mại, ấm áp lập tức truyền đến trái tim khiến Thiệu Minh Vỹ càng thêm rạo rực. Phản ứng của Kiều Ân thật khiến người ta thấy vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Nghe thấy tiếng bước chân trên đầu, đoán biết Phương Tuệ đã bỏ đi xa.
Thật mệt, vừa nghe thấy tiếng Phương Tuệ rời đi, Kiều Ân lập tức đẩy mạnh Thiệu Minh Vỹ ra, cứ để anh làm tới như thế này, chắc chắn cô xấu hổ chết mất!
“Anh thật xấu tính!”, Kiều Ân ngước khuôn mặt đỏ bừng của mình lên trách Thiệu Minh Vỹ.
Thiệu Minh Vỹ vẫn không chịu buông, đưa tay ôm lấy eo cô. “Tại Ân Ân ngọt quá khiến anh không chịu được”, nói xong lại cắn cô một cái.
“Thôi chết, Nhan Trinh Tịch bảo đi mua nước cho em”, Kiều Ân đột nhiên nhớ ra. Lúc đó cô vội chạy đi tìm anh quên mất Nhan Trinh Tịch, để cậu ta đứng đó một mình nãy giờ.
“Không được nghĩ tới cậu ta!”, Thiệu Mĩnh Vỹ hung hăng cắn mạnh lên má cô.
“Đau quá!”, Kiều Ân vỗ nhẹ tay anh, không ngờ anh cắn thật.
“Không được nghĩ tới cậu ta!” Nghĩ tới chuyện suýt mất Ân Ân, trong lòng Thiệu Minh Vỹ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Là em hẹn người ta đi cùng mà, để cậu ta một mình thì thật ngại quá!”, Kiều Ân vừa buồn cười vừa tức giận.
“Không được quan tâm đến cậu ta nữa!” Ân Ân giờ đã là của anh, không ai được lại gần.
“Người ta là bạn em.” Nhớ tới ánh mắt đầy quan tâm của Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân thực sự cảm thấy áy náy, cậu ấy là một người rất tốt.
“Anh không cần biết, quay về không được đi cùng cậu ta, em phải ngồi cùng xe với anh!” Chỉ cần nghĩ tới việc có người gần gũi Kiều Ân là anh đã thấy khó chịu rồi.
“Được rồi, được rồi, vậy còn Phương Tuệ thì sao?” Anh nhẫn tâm bỏ người đẹp qua một bên sao?
“Để cô ấy đi cùng Nhan Trinh Tịch đi.” Ừm, đúng rồi!
“Ha ha, chỉ có anh mới nghĩ ra chuyện này.”
“Anh chỉ nghĩ tới em thôi!”, nhìn khuôn mặt tươi cười của Kiều Ân, anh chỉ muốn cắn cô thêm một cái.
Kiều Ân vội né tránh môi anh, trời ạ, cứ dây dưa thế này thì biết đến bao giờ mới về được đây.
“Mau về thôi, chắc mọi người đợi lâu rồi!”, Kiều Ân kéo tay, giục anh quay về.
Lúc này Thiệu Minh Vỹ mới chịu thôi, anh trèo lên con đường nhỏ phía trên rồi kéo cô lên. Họ nắm tay nhau quay về.
Lúc mọi người thấy họ quay về, Kiều Ân xấu hổ nên đã rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Hai người chạy đi đâu thế?”, A Nhã lo lắng chạy đến cạnh Kiều Ân hỏi to.
“Không cẩn thận nên lạc đường”, Thiệu Minh Vỹ nói vẻ bình tĩnh rồi quay sang nhìn Kiều Ân cười cười.
A Nhã liếc nhìn trộm Kiều Ân, mặt cậu ấy đỏ thế kia nhất định là đã có chuyện gì rồi!
“Được rồi, quay về là tốt, xuống núi thôi!”, Hàn Trác Ưu gọi mọi người đi xuống.
Nhan Trinh Tịch cũng chạy lại: “Mình còn sợ cậu có chuyện gì chứ”.
Kiều Ân ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, khiến cậu phải lo lắng”.
“Ân Ân, chúng ta đi thôi!” Thiệu Minh Vỹ nhìn Nhan Trinh Tịch vẻ không vui, sầm mặt bước qua chỗ Kiều Ân, khoác vai cô kéo đi.
“Ừm, lát nữa mình sẽ đi xe với anh mình. Ngại quá!”, Kiều Ân vội giải thích. Cô chợt cảm thấy có lỗi với cậu ta, dù sao cũng chính cô rủ cậu ta đi cùng nhưng lại để cậu ấy mất vui như thế.
“Ừ, không sao đâu”, nhìn Kiều Ân bị Thiệu Minh Vỹ kéo đi, trong lòng Nhan Trinh Tịch có chút thất vọng.
Phương Tuệ giận dữ chạy theo sau, gọi mấy tiếng nhưng Thiệu Minh Vỹ chẳng thèm để ý, chỉ tập trung chở Kiều Ân xuống núi.
Cô ta ngồi xe cùng Thiệu Minh Vỹ, vậy còn mình thì sao? Thật đáng ghét, cô ta dám cướp vị trí đó của mình!
“Đi thôi, đừng giận nữa!”, Nhan Trinh Tịch nói rồi cùng đi xuống núi.
Có lẽ, họ đều đã chậm một bước, nhìn hai người đó sớm đã dành cho nhau, không biết liệu có còn không gian cho người thứ ba xen vào!
Sự việc xảy ra ngoài ý muốn nên trong lòng cô vẫn thấy có chút lo lắng! Tình yêu mà Kiều Ân luôn khao khát lại ngọt ngào như vậy, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được nó rồi!
_________________