Chương 41

Kiều Ân hoảng loạn, nhất định cô đã nghe nhầm. Nhưng, cơ thể cô đã bị anh ôm chặt, gương mặt anh kề sát cổ cô, hơi thở ấm áp đó giờ đây lại khiến cô vô cùng sợ hãi!

Đầu óc trống rỗng lại dần thức tỉnh, đột nhiên cô nhớ tới những nữ sinh ganh ghét, đố kỵ muốn hại mình, nhớ tới những tin đồn bêu xấu không đúng về mình, nhớ tới gương mặt hung dữ của Tần Viên Viên… tất cả, tất cả chợt xuất hiện trong đầu Kiều Ân. Bất giác cô càng thêm sợ hãi. Không thể, anh không thể thích cô được, cô không xứng với anh, cô không thể đáp lại tình cảm đó!Taycô vung loạn lên những muốn thoát khỏi vòng tay anh đang ôm chặt cô, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không thể để anh ôm mãi như vậy, như thế thật không nên!

“Kiều Ân! Kiều Ân! Đừng chạy!”, Thiệu Minh Vỹ cũng bắt đầu thấy lo lắng. Kiều Ân vùng vẫy quyết liệt quá, tay anh cũng bị cô làm cho đau điếng.

Có vẻ Kiều Ân không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay tức khắc. Cố dùng sức thoát khỏi vòng tay anh, muốn trèo thật nhanh lên con đường nhỏ để rời khỏi đây.

Nhưng con dốc đó lại rất trơn mà thể trọng của Kiều Ân lại nặng. Cô bám vào cành cây bên cạnh những mong leo lên nhưng đều bị gãy, chẳng còn cách nào leo lên trên.

Thiệu Minh Vỹ cũng bắt đầu giận, nhoài người về phía trước ôm chặt Kiều Ân đang cố leo lên, giữ chặt cô, không cho cô bỏ chạy, “Ân Ân, em nghe anh nói đã”.

Kiều Ân bịt chặt tai, điên cuồng lắc đầu. Cô không muốn nghe, không muốn nghe, cô không muốn nghe bất cứ điều gì, cô không thể yêu anh!

Thiệu Minh Vỹ không cách nào giữ Kiều Ân thôi giãy giụa, đành quay người cô đối diện với mình, ép chặt người cô vào sườn dốc.

“Buông em ra, buông em ra!” Kiều Ân càng vùng vẫy dữ dội. Cô muốn bỏ đi, không muốn nghe gì nữa, chỉ muốn anh là anh trai cô, không muốn nghe anh nói yêu mình, không thể nói!

Thiệu Minh Vỹ nhìn Kiều Ân hoảng loạn, tay vung loạn xạ, không có cách nào khiến cô bình tĩnh lại. Anh khẽ hừ trong họng rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô!

Kiều Ân khóc rồi!

Cảm thấy đôi môi ấm áp của anh đang mãnh liệt chiếm lấy môi mình, Kiều Ân không kiềm chế nổi cảm xúc mà bật khóc nức nở. Cô không có cách nào thoát khỏi vòng tay anh, thừa lúc môi Kiều Ân khẽ mở ra, đầu lưỡi nóng bỏng của anh vội tiến sâu vào bên trong. Miệng cô tràn ngập mùi vị của anh, hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ của anh đã kéo ý thức Kiều Ân trở về, anh đang hôn cô!

Thiệu Minh Vỹ say mê mυ"ŧ lấy đôi môi mềm mại, chìm đắm trong hương hoa lan thơm ngọt nơi miệng cô, rất ngọt, mềm mại thật giống trong giấc mơ anh từng mơ thấy. Ân Ân, Ân Ân của anh, em không thể thoát được!

Từ lần đầu nhìn thấy gương mặt bẽn lẽn, cô đơn ngồi yên lặng một góc, đôi mắt sáng ánh lên vẻ đáng thương, anh đã bị cô hớp hồn. Một nữ sinh hơi mập nhưng vô cùng đáng yêu khiến anh nảy sinh tình cảm, muốn ở bên cạnh che chở.

Khi cuối cùng có thể chạm vào làn da mềm mại đó, anh đã bị cô mê hoặc, anh yêu cô mà không tài nào giải thích được tại sao. Anh thích cái cảm giác mềm mại, dịu dàng mỗi khi ôm cô vào lòng, nó giống như cây kẹo bông hồi bé hay ăn, ngọt ngào mà say đắm lòng người, nó gợi lên rất nhiều kỷ niệm khi còn nhỏ của anh. Anh thích cái cảm giác đó!

Bỗng thấy có gì đó mặn mặn nơi khóe miệng, Thiệu Minh Vỹ vội mở mắt, Ân Ân, em khóc đấy ư? Anh lo lắng, vội rời bờ môi cô, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt Kiều Ân. “Ân Ân, đừng khóc!” Anh đau đớn nâng mặt cô, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt trên đó nhưng hành động đó càng khiến nước mắt cô rơi nhiều hơn.

“Ân Ân, đừng khóc, trái tim anh rất đau mỗi khi thấy em khóc!” Thiệu Minh Vỹ kéo Kiều Ân vào lòng, khẽ vỗ lên lưng dỗ dành. Anh không muốn làm cô khóc, nhưng anh không thể giấu được tình cảm của mình nữa. Anh vốn nghĩ rằng mình chỉ có thể làm anh trai cô, nhưng khi thấy Nhan Trinh Tịch đối xử dịu dàng, ân cần với cô như vậy và cô lựa chọn ở bên cạnh cậu ta khiến trái tim anh như bị nghìn mũi dao đâm, đau đớn, anh không thể tưởng tượng cảnh Ân Ân rời xa mình, anh không muốn mất cô!

Kiều Ân vẫn khóc. Cơ hồ mọi nỗi lo lắng, sự sợ hãi của cô đều đang tuôn ra ào ào theo dòng nước mắt. Tại sao, tại sao anh muốn phá bỏ tất cả, cứ như trước đây chẳng phải rất tốt sao? Anh chỉ cần đối xử tốt với cô, thương yêu cô như trước đây, không cần yêu đương nam nữ, cũng không cần tiến xa hơn, chỉ mãi thân thiết như trước, vậy chẳng tốt sao? Ngay từ đầu cô đã không dám độc chiếm tình cảm của anh, chỉ âm thầm hưởng đặc quyền của một người em gái, đón nhận sự quan tâm, chăm sóc độc nhất vô nhị của anh. Chỉ như vậy cũng đã mãn nguyện rồi, nếu tham lam muốn nhiều hơn cô sẽ khiến người ta ganh ghét, đố kỵ, cũng có thể khiến cô sợ hãi quá mà đánh mất anh.

“Ân Ân!”, Thiệu Minh Vỹ vuốt ve gương mặt cô, ngắm nhìn gương mặt như bông hoa đẫm sương đêm.

“Ân Ân, chẳng lẽ em không yêu anh sao?” Anh vốn nghĩ, Ân Ân lúc nào cũng dựa dẫm vào mình nên vị trí của anh trong lòng Kiều Ân đương nhiên sẽ rất lớn. Bất luận có anh chàng nào xuất hiện bên cạnh thì anh đều tin tưởng nhất định Kiều Ân sẽ quay về bên mình, những anh chàng kia mãi mãi không thể thay thế được vị trí của anh trong trái tim Kiều Ân. Nhưng, tên Nhan Trinh Tịch này thực sự khiến anh lo lắng.

Kiều Ân nức nở khẽ lắc đầu, không nói lời nào.

“Em không yêu anh à?”, Thiệu Minh Vỹ bỗng thấy lo lắng. Không ngờ sự tự tin của anh từ trước đến nay đều chỉ là ảo tưởng của bản thân.

“Thích!”, Kiều Ân nghẹn ngào nói, sụt sịt mũi, “Nhưng… anh là anh trai em mà”.

“Anh không muốn đơn thuần làm anh trai em!” Anh như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đến khi nào cô nàng ngốc nghếch này mới hiểu rõ đây?

“Không được, họ sẽ ghét em.” Kiều Ân căng thẳng nói. Nghĩ tới gương mặt của mấy cô nàng theo đuổi anh, cô lại thấy sợ.

“Họ?”, Thiệu Minh Vỹ không dám tin vào tai mình, rốt cuộc trong lòng cô muốn gì đây? Cô thật sự nghe thấy những lời anh vừa nói không, mấy cô nàng kia thì có can hệ gì chứ! “Em để ý đến họ làm gì? Anh yêu em, đó là việc của chúng ta. Em chỉ cần trả lời, em có yêu anh hay không thôi?”

_________________