Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng, cánh cửa phòng bệnh cũng bật mở.

Thấy bác sĩ bước ra, hai người cùng chạy tới. “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”.

“Không sao, chỉ bị va quệt chút thôi, tôi đã sát trùng và băng lại rồi, không phải khâu đâu! Nhưng tuyệt đối không được để cô ấy vận động mạnh, tránh làm vết thương bị hở miệng. Ừm, đã tiêm thuốc chống viêm thì cũng không sao đâu. Vết thương ở chân cũng bôi thuốc rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi”, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của hai anh chàng, bác sĩ ân cần giải thích.

Chảy nhiều máu vậy mà không sao ư? “Không phải khâu ạ?” Nếu bị sẹo thì làm thế nào?

“Không cần, vết thương cũng nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ liền lại thôi”, bác sĩ khẽ cười, sao phải lo lắng quá vậy chứ!

“Có bị sẹo không ạ?” Kiều Ân vốn đã tự ti vì thân hình mập mạp của mình, nếu còn bị sẹo nữa thì cô đau khổ chết mất.

“Không sao, không sao, làm gì nghiêm trọng thế.” Bác sĩ ngẩn người không hiểu, nhìn vết thương bé vậy mà họ lại lo lắng đến thế sao!

Thiệu Minh Vỹ lách qua người bác sĩ, bước vào trong.

“Ân Ân!” Kiều Ân đang nằm trên giường bệnh, mặt có vài chỗ được băng trắng.

“Anh!”, Kiều Ân hơi nhổm người, “Em cũng không biết tại sao mình lại bị chảy máu như vậy”, cô cố mỉm cười.

“Kiều Ân!” Thiệu Minh Vỹ vuốt ve khuôn mặt cô vẻ xót xa, nhất định là cô đã rất sợ.

“Thật, lúc nãy khi nhìn thấy máu, em rất sợ, rất buồn nôn, em vốn sợ máu mà”, Kiều Ân khẽ cười. Nhưng sắc mặt anh bây giờ còn tái hơn cả cô nữa, cô hại anh lo lắng đến vậy sao.

“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi chút đi, lát anh sẽ đưa em về ký túc xá.” Thiệu Minh Vỹ ngăn không cho cô nói, lúc này cô cần nghỉ ngơi.

Kiều Ân mở to mắt, có vẻ bất ngờ khi thấy Nhan Trinh Tịch đang đứng sau Thiệu Minh Vỹ. “Anh, cậu ấy là Nhan Trinh Tịch.” Thật ngại quá, quả nhiên cô cũng khiến cậu ấy phải lo lắng một phen rồi.

“Được rồi, để sau hẵng nói. Ngoan, nghỉ đi, đừng nói nữa.” Thấy giọng Kiều Ân rất yếu, nhưng vẫn cố giải thích, Thiệu Minh Vỹ không chịu được, lên tiếng ngăn lại không cho cô nói tiếp.

Nhan Trinh Tịch thấy vậy khẽ cười nói: “Tôi có xe, lát nữa lấy xe tôi đưa Kiều Ân về đi”.

Thiệu Minh Vỹ quay đầu lại nhìn nhưng không nói gì.

Trong lòng Thiệu Minh Vỹ cũng thầm trách cậu ta. Kiều Ân đi cùng cậu ta vậy mà cậu ta không bảo vệ Kiều Ân chu đáo, khiến cô ấy bị thương như vậy. Dù việc Kiều Ân bị thương không có liên quan đến Nhan Trinh Tịch nhưng Thiệu Minh Vỹ vẫn cho rằng cậu ta phải có trách nhiệm trong chuyện này, anh không thể không trách cậu ta được.

“Cậu nào đi làm thủ tục với tôi?”, tiếng y tá vang lên ngoài cửa.

Thiệu Minh Vỹ quay sang Kiều Ân nói: “Ân Ân, em đợi anh một lát nhé!”, rồi anh quay người đi theo y tá làm thủ tục cho Kiều Ân.

“Kiều Ân, xin lỗi!”, Nhan Trinh Tịch nhìn Kiều Ân đang nằm trên giường, trán vẫn băng miếng gạc trắng.

“Việc này đâu phải lỗi của cậu”, Kiều Ân khẽ cười, nhưng lúc cười cũng khiến vết thương bị động, rất đau.

“Mình không nên để cậu lại một mình như vậy.”

“… Cậu giúp mình đi lấy thẻ sinh viên mà.”

“Thẻ sinh viên của cậu này”, Nhan Trinh Tịch lấy thẻ sinh viên đưa cho cô.

“Cảm ơn!”

“Cậu nghỉ đi, đừng nói nữa”, nhìn khóe mắt Kiều Ân mỗi lần nói đều giật giật, chắc cô ấy rất đau.

“… Buồn ngủ quá…”, Kiều Ân nói giọng nhỏ dần, nhỏ dần, hai mắt đã nhắm tịt lại.

Nhan Trinh Tịch khẽ ngồi bên mép giường, nhìn Kiều Ân ngủ rất yên bình, hai má vốn đỏ hồng vậy mà giờ trắng bệch, khóe môi vẫn còn rỉ máu.

Nhan Trinh Tịch không kiềm chế được, khẽ đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi Kiều Ân. Thấy động, Kiều Ân mấp máy môi, một âm thanh nhỏ nhẹ khẽ thốt ra: “Anh…”.

Tay Nhan Trinh Tịch bỗng khựng lại trên khóe môi Kiều Ân, ánh mắt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ.

“Cô ấy ngủ rồi à?” Thiệu Minh Vỹ như âm hồn xuất hiện sau lưng Nhan Trinh Tịch, giọng anh vang lên bên tai cậu.

Nhận thấy hàm ý trong ánh mắt Thiệu Minh Vỹ, Nhan Trinh Tịch vội thu tay lại.

Thiệu Minh Vỹ đi qua người Nhan Trinh Tịch đến bên cạnh giường, vòng tay qua người Kiều Ân, khẽ đỡ cô dậy. Thấy Kiều Ân hơi tỉnh, trở mình trong lòng, Thiệu Minh Vỹ khẽ nói: “Ân Ân, chúng ta về thôi!”, giọng Thiệu Minh Vỹ vô cùng dịu dàng. Thiệu Minh Vỹ lúc này khác hẳn với Thiệu Minh Vỹ khi nói chuyện với Tần Viên Viên.

“Tôi đi lấy xe”, Nhan Trinh Tịch cũng chạy theo họ ra ngoài.

Vừa bế Kiều Ân ra cổng bệnh viện, Thiệu Minh Vỹ liền nhìn thấy Sài Ích, bạn cùng phòng dừng xe trước cổng.

“A Ích, cậu về trước đi. Mình phải đưa Kiều Ân về”, Sài Ích vui vẻ phóng tới, Thiệu Minh Vỹ liền bảo.

“Lấy xe chở về đi, chứ thế này thì mệt lắm!”, Sài Ích hơi bực, chẳng phải cậu ta bảo mình mang xe tới sao?

“Kiều Ân đang ngủ.” Anh không muốn làm cô tỉnh giấc.

“Vậy cõng đi, như vậy cũng đỡ mệt hơn.” Sài Ích thấy ánh mắt Thiệu Minh Vỹ vô cùng dịu dàng và hình như chỉ khi nhìn cô em gái này, Thiệu Minh Vỹ mới có thái độ như thế.

Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng đặt Kiều Ân ngồi lên yên xe rồi quay người lại, hai tay đỡ lưng Kiều Ân, cõng cô lên lưng.

Đúng lúc đó, Nhan Trinh Tịch dắt xe tới.

“Tôi cõng cô ấy về cũng được, không cần xe nữa đâu.” Thiệu Minh Vỹ không để Nhan Trinh Tịch có cơ hội nói thêm gì, nhanh chóng quay người cõng Kiều Ân về ký túc xá.

Nhan Trinh Tịch đứng lặng nhìn bóng lưng Kiều Ân và Thiệu Minh Vỹ ngày một xa dần.

Có vẻ ông anh kết nghĩa này bảo về Kiều Ân khá kỹ. Ngoại trừ anh ta cơ hồ những người khác đều có thể làm hại cô. Anh ta không để người khác tiếp cận Kiều Ân một cách dễ dàng, thậm chí cả những người tiếp cận Kiều Ân với mục đích rõ ràng.

Anh ta thật sự là anh trai của Kiều Ân sao? Nhìn bóng hai người đang mờ dần, Nhan Trinh Tịch khẽ mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »