Chương 3

Căn tin trường Đại học T

Kiều Ân nói nhất định phải giảm cân!

Vậy mà… người đang ăn ngấu nghiến trong căng tin lúc này có lẽ không phải cô đâu, nhưng dù xoay đầu nhìn theo góc nào đi nữa thì thân hình tròn lẳn này cũng rất giống Tiểu Ân.

Không sai, đó chính là Kiều Ân.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Minh An Nhã chắc chắn người trước mắt mình lúc này chính là cô bạn cùng phòng. Cô chạy lại, trợn mắt nói: “Ân Ân, chẳng phải nói muốn giảm cân sao? Cậu đang làm gì thế này?”.

“Đúng là mình đã nói vậy, nhưng sách giảm cân có nói là không được ăn vặt đâu, mà cậu không thấy mình chỉ ăn bằng một nửa bình thường sao?”

“Nửa của cậu như thế này lại không bằng một phần của mình chắc?”

“Cậu ăn như mèo, làm sao so với cậu được? Mình nghĩ kĩ rồi, mọi người đều bảo trong quá trình giảm cân không nên hành hạ bản thân, nên ăn khi nào thấy muốn, nhưng cần hạn chế, thêm nữa là cần vận động cho ra nhiều mồ hôi, làm như vậy mới hy vọng giảm cân được.”

“Vận động? Cậu nói thật không?”

“Đương nhiên, mình vừa mượn mấy đĩa aerobic về rồi!”

“Cậu đừng nói là buổi tối cậu sẽ luyện tập ở ký túc xá đấy?”

“Ha ha, quên không bảo các cậu, từ hôm nay trở đi bắt đầu từ chín giờ đến mười giờ mỗi tối, Kiều Ân mình sẽ luyện tập, mọi người đi làm việc của mình, nhường chỗ cho mình tập nhé.”

“Nhất định Đình Đình sẽ không đồng ý!”

“Mình đã nói cậu ấy tìm chỗ học rồi, còn bảo anh trai nhờ điều tra về địa điểm tự học của Lý Hải Lạc để sắp xếp cho cậu ấy rồi.”

“Khổ thân cậu quá.”

“Mình cũng vì cậu ấy thôi, thầm thương trộm nhớ nửa năm rồi mà đối phương vẫn không nhận ra, thật khiến người ta tức chết!”

“Cậu nói dễ nghe thật đấy, chẳng qua cũng chỉ là muốn đuổi bọn mình đi chỗ khác thôi.”

“Như vậy không tốt sao? Đều là những thứ cậu ấy muốn mà, cậu ấy muốn là được rồi, có khi phải cảm ơn mình nữa kìa.”

“Thiệu Minh Vỹ thật đúng là con nợ của cậu, nói cái gì là phải làm cái đó.”

“Anh ấy là anh trai mình mà! Ai bảo ngày nào cũng bắt nạt mình, anh ấy chính là con nợ của mình.”

“Anh ấy bắt nạt cậu bao giờ? Lúc nào mình cũng thấy anh ấy bị cậu bắt nạt thì có.”

“Đấy là cậu bị anh ấy lừa bởi hình tượng bạch mã hoàng tử rồi. Có những chuyện như anh ấy ngày nào cũng nhéo nhéo mặt mình, sao các cậu thấy được chứ?”

“Mình rất muốn có một người anh như vậy, muốn được ngày ngày anh ấy bắt nạt như thế!”

“Ha ha ha, A Nhã à, nếu cậu không phải là hoa đã có chủ thì nhất định mình sẽ nghĩ rằng cậu thầm thương trộm nhớ anh ấy đấy.”

“Mình không thầm thương trộm nhớ gì anh ấy hết, chỉ là ngẫu nhiên lấy anh ấy làm đối tượng để mơ mộng thôi!”

Xì… Như đã tiên đoán trước, Minh An Nhã né mặt sang một bên nhưng vẫn không tránh được cú xì mạnh của Kiều Ân.

Kiều Ân vội lấy giấy lau miệng, hai mắt mở to nói: “A Nhã, cậu thật háo sắc!”.

“Chỉ là YY một chút thôi, mình háo sắc gì chứ!”

“Mình phải nói cho anh ấy biết mới được!”

“Vậy nhân tiện cậu hỏi xem đối tượng trong mộng của anh ấy có phải là mình không nhé?”

“…”, Kiều Ân gục xuống bàn, cô thật sự thua rồi! Cô chưa bao giờ muốn đấu khẩu với Minh An Nhã, bởi cô biết chẳng thể nào thắng được cái miệng kia!

Hai người cứ lời qua lời lại với nhau liến thoắng, nhưng chẳng tài nào hình dung được đồ ăn trước mặt kia đã bị Kiều Ân tiêu diệt sạch từ lúc nào. Cô gái này có thể giảm cân sao? Ngay cả đến ông Trời cũng có chút lo lắng!

Phòng 502, tầng 5, ký túc xá nữ khu tây

“Nhược Lăng, cậu vào rồi thì khép cửa lại, đừng mở ra nhé!”, một thân hình béo tròn vừa nhìn mấy động tác tập trên màn hình máy tính vừa cố gắng bắt chước tập theo nói.

“Ừ, cậu sợ người khác biết mình giảm cân à? Thực ra trong khu này, ngoài dì Vương trí nhớ không được tốt ở tầng dưới ra thì mọi người đều biết cả rồi!”, Toàn Nhược Lăng đóng cửa đứng tựa lưng vào cửa kính nhìn.

“Hả?”, Kiều Ân giật mình, liền ngừng tập quay sang ngây ngô nhìn Nhược Lăng.

“Hôm nay, Thiệu Minh Vỹ đã tặng cậu một bài hát trên đài phát thanh trường với lời chúc cô em gái giảm cân thành công!”, Minh An Nhã đang ngồi trước máy tính chơi điện tử khẽ nói.

“Sao mình không biết chuyện này?”, cô thắc mắc.

“Là cậu thiếu giác quan cơ bản, nghe thấy tên mình phải nửa ngày sau mới nhận ra”, A Nhã vẫn chúi đầu vào màn hình vi tính cười nói.

“Này Ân Ân, có phải cậu nhờ anh trai đi dạy dỗ cho Vương Thắng một trận không? Lúc về mình thấy người anh ta bám đầy bùn đất, bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng”, Nhược Lăng đang đắp mặt nạ, cười khẽ nói.

“Chết thôi, anh ấy gọi người tới dạy dỗ Vương Thắng thật sao?”, Kiều Ân vội dừng tay, với di động trên bàn gọi cho Thiệu Minh Vỹ.

“Lần sau mà có thất tình cũng đừng khóc lóc thảm thiết như vậy, đương nhiên anh cậu sẽ không chịu được mà ra tay không chút thương xót rồi!”, A Nhã không cười nói. Cô nàng này lúc nào cũng phản ứng chậm với mọi việc.

“Anh, có phải anh đã đánh Vương Thắng không?”, Kiều Ân tức giận hét lên trong điện thoại.

“Còn thương nó à? Do nó không cẩn thận ngã xuống vũng bùn trong vườn hoa, may mà anh tìm người kéo lên thì có”, Thiệu Minh Vỹ nhẫn nại giải thích để cô yên lòng.

“Thật không?”, Kiều Ân vẫn còn nghi ngờ.

“Đương nhiên rồi, anh là ai cơ chứ, anh lại đi so đo, tính toán với loại người tầm thường như hắn sao?”, Thiệu Minh Vỹ bỗng nghiêm giọng hỏi, “Hôm nay em tập thể dục chưa?”.

“Dạ, vẫn đang tập”, Kiều Ân vội vui vẻ, nhiệt tình báo cáo thành quả của mình dường như đã quên hẳn chất vấn anh việc Vương Thắng.

“Tốt, tập xong đừng tắm ngay nhé, dễ bị cảm lắm đấy.”

“Vâng!”

“Ngủ sớm đi.”

Tắt máy, Ân Ân vẫn cầm di động, khẽ mỉm cười. Anh đúng là người hiểu biết, quả nhiên nhờ anh làm người giám sát quá đúng.

“Là anh ấy đánh à?”, Nhược Lăng vỗ nhẹ vào khuôn mặt đang cười ngơ ngẩn của Kiều Ân hỏi.

“Không phải, là Vương Thắng tự ngã”, Kiều Ân hùng hồn đáp lại.

“Haizzz, cậu thật dễ bị lừa. Mới hôm qua chia tay, hôm nay đã bị ngã. Haizzz, anh ta cũng chỉ biết chấp nhận số phận thôi, ai bảo dám từ chối em gái Phó chủ tịch Hội sinh viên cơ chứ!”, A Nhã vừa đốt cháy đầu của một người (trò chơi CS) vừa nói.

“Cậu bảo chính anh mình gọi người dạy anh ta à?”, Kiều Ân nghi hoặc nhìn A Nhã.

Minh An Nhã quay đầu lại, liếc Ân Ân rồi nhìn Toàn Nhược Lăng, khóe môi khẽ hạ xuống, tiếp tục chơi điện tử.

“Anh cậu nói không phải thì là không phải, dù sao Vương Thắng cũng đáng bị đánh một trận! Cậu có tập nữa không, không thì để mình xem đĩa”, Nhược Lăng nắm vai Tiểu Ân, kéo cô sang một bên.

“Ôi, còn hai bài nữa phải tập nhanh thôi, Đình Đình sắp về rồi”, Kiều Ân lao tới trước máy tính nhét đĩa vào, chỉnh đến đoạn lúc nãy tập dở, lại bắt đầu nhảy.

Toàn Nhược Lăng đi qua, dựa vào bàn Minh An Nhã cười cười. Nhìn bộ dạng đầy quyết tâm và nhiệt huyết của Ân Ân, cô khẽ lắc đầu ngao ngán.

Kiều Ân rất đơn giản, suy nghĩ cũng không phức tạp, nếu có người lừa nhất định cô sẽ bị mắc mưu ngay. Vì thế giải quyết những vấn đề có liên quan đến cô vô cùng dễ dàng, chỉ cần đưa ra những vấn đề khác khiến cô trở hồ đồ là xong.