Kiều Ân dần nhận ra những lời đồn đại, bàn tán xung quanh mình ngày càng ít đi, mọi người cũng không bình luận, chỉ trỏ trước mặt cô nữa.
Vẫn ngày càng có nhiều mỹ nữ vây quanh anh, hai ngày nay cũng không thấy anh đến tìm khiến Kiều Ân thấy có chút hụt hẫng. Haizzz, anh cũng sợ những chuyện đó làm ảnh hưởng đến mình sao?
Mấy chủ đề trên diễn đàn cũng đã bị khóa, có vẻ không ai thấy hứng thú với đề tài này nữa.
Thấy Kiều Ân đang từ đằng xa đi lại, Thiệu Minh Vỹ vội thu ánh nhìn, tiếp tục quay sang nói chuyện với mấy người đẹp về mấy chủ đề vô nghĩa. Nếu mục đích của người kia nhằm vào anh, nhằm làm mất uy tín của anh thì tạm thời anh cũng nên giữ khoảng cách với Kiều Ân.
Những lời bàn tán về Kiều Ân, anh đều biết…
Chỉ mới nghĩ đến việc Kiều Ân ngơ ngẩn một mình ngồi gặm nhấm nỗi buồn là anh lại muốn bốc hỏa. Trong mắt mọi người, việc anh đi cùng mỹ nữ thậm chí là có những hành động thân mật cũng là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng việc anh đi cùng với Ân Ân lại trở thành hành động khiến mọi người không thể chấp nhận, thậm chí nhiều người còn ghen ghét đố kỵ mà nói xấu Ân Ân. Anh không chịu được khi mọi người nói về Ân Ân như vậy, anh chỉ muốn bảo vệ cô bằng cách của riêng mình cho đến khi tìm ra kẻ tiểu nhân xấu xa gây ra những việc này!
Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
“Kiều Ân, sao gần đây không thấy cậu nhảy lên cân nữa thế?” A Nhã nhảy lên bàn cân kiểm tra cân nặng tiêu chuẩn của mình, rất tốt, vẫn giữ được cân.
“Không cần nữa, có cân cũng vẫn thế thôi, dáng mình vốn đã vậy rồi, phải sau ba tháng may ra mới có hiệu quả”, Kiều Ân nói với vẻ cam chịu.
“Lại đây, để mình xem ỉn con này có giảm cân nào không?”, A Nhã cười vẫy tay gọi cô.
“Hừ, cậu mới là ỉn con ý!”, miệng nói vậy nhưng cô vẫn bước lại bàn cân.
…
“Hả? Cậu xuống đi”, A Nhã kéo cô xuống, có ý đồ gì đây?
“Làm gì vậy?”
“Cậu đừng đứng ở mép cân, bước lại lên đây đi!”
“Lại gì nữa đây!”
“Đứng yên đừng động đậy. Nhược Lăng, cậu lại đây!”
“Sao thế?”, Nhược Lăng uể oải, dựa người trước bàn máy tính hỏi.
“Không phải mình hoa mắt đấy chứ?”
“Rốt cuộc là giảm bao nhiêu?”, Kiều Ân cũng không nhẫn nại được thêm, muốn làm gì nữa đây? Có cân đi cân lại cũng vậy thôi, cô cũng chẳng hy vọng có thể giảm cân.
“Cậu không hoa mắt đâu, là năm mươi lăm cân!”
“Năm mươi lăm? Năm mươi lăm cân?”, Kiều Ân vội xô hai người ra. Nhìn xem, đúng vậy sao, quả nhiên kim trên bàn cân dừng ở con số năm mươi lăm.
“Không thể được. Nhược Lăng, cậu lên cân thử đi!”, Kiều Ân cũng không tin chuyện này.
“Đúng mà, cậu vẫn là bốn mươi bảy cân.”
“Mình giảm cân rồi sao?”, Kiều Ân đờ người hỏi. Mình giảm được năm cân thật sao?
“Thành thật khai mau, có phải gần đây cậu uống trộm thuốc giảm cân không?”, A Nhã không tin, truy hỏi Kiều Ân.
“Không, mình thề! Anh không cho mình uống mấy thứ đó.”
“Vậy… hai ngày nay cậu vì chuyện đó mà không màng tới chuyện ăn uống sao, tuyệt thực đấy hả?”
“Không phải, ngày nào mình cũng đi ăn cùng các cậu mà.”
“Đúng là lạ thật. Thịt trên người cậu vốn ngự trị cả n năm nay rồi, sao tự nhiên cái đống thịt thừa đó lại bỏ đi như vậy chứ!”, A Nhã đưa tay nắn vòng eo bánh mỳ của Kiều Ân, đúng là có giảm một chút thật.
“Hiệu quả của việc chăm chỉ luyện tập!”, Kiều Ân bĩu môi, hất tay A Nhã ra.
“Kinh đây, kinh đây! Giảm những năm cân trong hai mươi ngày, đúng là một thành tích đáng nể à nha. Nhưng…”, Nhược Lăng khẽ cười, thầm đánh giá ngoại hình Kiều Ân.
“Nhưng cái gì?” Còn giả vẻ bí bí mật mật nữa!
“Nhưng… mình sợ cậu gầy nhanh quá thì một số bộ phận quan trọng cũng vì thế mà… teo lại!”, Nhược Lăng khoác vai A Nhã cười gian xảo. A Nhã nghe vậy liền hiểu ý, cũng phá lên cười theo.
“Cái gì? Gầy đi chẳng tốt hơn sao?” Hai đứa dở hơi này, không thèm quan tâm nữa.
Kiều Ân chạy đến trước gương, nắm vạt áo phông kéo sát vào người, đúng là có gầy đi một chút thật, chắc tại từ trước tới giờ quen mặc đồ rộng nên cũng chẳng nhận ra mình gầy đi.
A Nhã và Nhược Lăng cùng quay sang nhìn Kiều Ân, đồng thanh: “Kiều Ân, cậu gầy đi rồi là ngực cũng nhỏ lại đấy!”. Nói xong A Nhã vòng từ sau lưng ôm chầm lấy ngực Kiều Ân khiến cô sợ hét toáng lên.
“Đồ biếи ŧɦái!”, Kiều Ân vội đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Cô biết hai người này vốn không tốt đẹp gì mà.
“Mình bảo nhé, nếu cậu giảm cân kiểu này thì thể nào anh cậu cũng ý kiến ý cò cho mà xem!”, Nhược Lăng cười nham hiểm.
“Ai nói vậy chứ, anh trai rất ủng hộ việc mình giảm cân!”
“Thế cậu đã hỏi anh ấy nếu giảm cân mà ngực cũng nhỏ lại thì thế nào chưa?”
“Vô duyên! Không thèm nói chuyện với các cậu nữa”, Kiều Ân cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng sập lại, A Nhã mới quay sang Nhược Lăng nói: “Mình dám cược với cậu rằng Thiệu Minh Vỹ mà biết chuyện này sẽ nhảy dựng lên cho xem”.
“Ha ha! Tất nhiên, bên cạnh anh ta toàn những cô nàng nóng bỏng nhưng nhìn là biết tên tiểu tử đó chỉ thích bé con mũm mĩm này thôi!”, Nhược Lăng gật đầu tán thành một cách nghiêm túc.
Kiều Ân không để ý đến mấy câu chuyện phiếm của họ, nhưng trong lòng cô lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Ngày mai là thứ Tư, rốt cuộc cô có muốn đăng ký học không? Cô vẫn chưa nói việc này với anh, hai ngày nay anh cũng chẳng thèm quan tâm gì đến cô, lúc nào cũng kè kè bên mấy người đẹp, haizzz, nghĩ đến là bực mình, chính anh đã bảo không để tâm mấy chuyện này, vậy tại sao lại lơ cô đi như thế?
Đã vậy cô muốn làm gì thì làm, không thèm hỏi ý kiến anh nữa, có nói anh cũng chẳng để ý mà. Kiều Ân thầm hạ quyết tâm, ngày mai sẽ đi tìm Nhan Trinh Tịch.
_________________