Chương 3: Nhịn, là đau
Theo một tiếng thét lên, đôi tay Đường Kiều vốn đã vén lên quần áo, nhanh chóng để xuống.
"Cậu vào trong phòng tôi làm cái gì?"
Cặp mắt Đường Kiều bốc lửa, cô quyết định, nếu như hắn không cho cô một lý do tốt, không cần biết tối hôm nay hắn uống bao nhiêu, cô cũng tuyệt đối sẽ làm cho hắn ói ra không còn một mống.
"Tắm, ngủ"
Chu Chú trả lời rất dứt khoát, sau đó rất dứt khoát, vừa cởϊ qυầи áo, vừa đi vào phòng tắm trong phòng của Đường Kiều.
Được rồi, lý do này rất đầy đủ, Đường Kiều kinh ngạc nhìn động tác làm rất liền mạch của Chu Chú, lập tức bùng lên giận dữ.
"Cậu muốn tắm, muốn ngủ, trở về phòng của cậu đi, cậu vào trong phòng tôi làm gì."
Phịch một tiếng, tiếng nói của Đường Kiều bị ngăn cản bên ngoài, cô. . . . . . Nhịn!
Nếu cậu ta thích gian phòng này như vậy, cô tặng cho cậu ta là được, vì vậy, Đường Kiều ôm áo ngủ, căm giận đi ra khỏi gian phòng của mình, sau đó đi vào phòng sát vách phòng Chu Chú.
Sau khi thay xong áo ngủ, Đường Kiều liền hướng trên giường ngã xuống chuẩn bị ngủ, nói chuẩn xác, là ngã xuống trên giường Chu Chú chuẩn bị ngủ.
Đường Kiều nằm chôn nửa mặt trong gối, mơ mơ màng màng suy nghĩ, thật sự là kỳ quái, rõ ràng cái chăn của cô và cái chăn Chu Chú đều là dùng cùng một nhãn hiệu bột giặt để giặt, tại sao mùi vị nghe ra hoàn toàn khác nhau vậy? Nhưng lại không thể nói được khác nhau ở chỗ nào. Đại khái thật sự mệt mỏi, chỉ chốc lát Đường Kiều cũng đã từ mơ màng tiến vào ngủ sâu.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, trong nháy mắt, Đường Kiều lại từ ngủ sâu chuyển thành ngủ mơ màng, trong lòng giùng giằng nghĩ có nên tỉnh lại hay không, có phải có quỷ áp giường hay không, nhưng thật sự là mệt quá không có cách nào, đối với chuyện tỉnh lại, cô không thể ra sức. Một lát sau, sức nặng bên cạnh từ từ chuyển tới trên người của cô, Đường Kiều nhắm mắt lại sắp khóc, cô quả nhiên bị quỷ áp giường.
Đường Kiều cứ như vậy bị "Quỷ" đè ép ngủ một đêm, một đêm cũng mơ thấy đầu của mình cách đầu người khác, mặt của mình dán vào mặt người khác.
Một buổi tối thật là rung động lòng người.
Ngày thứ hai là Chủ nhật, Đường Kiều đang không ngừng bị chứng quỷ đè, trong rầm rì tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ từ phát hiện có cái gì không đúng. Đường Kiều cô, vào giờ phút này, đang bị người lấy tư thế cực kỳ thân mật, từ phía sau lưng ôm vào trong ngực, dưới cổ, mặt hoành một cánh tay, ngang hông hoành một cánh tay, bên cổ còn một cái đầu bù xù.
Đường Kiều nắm quyền, cắn răng nghiến lợi. Nếu không phải là quá máu tanh, cô thật rất muốn đem cánh tay và đầu trên người biến chỉ còn là cánh tay và đầu.
Quá đáng hơn chính là, lúc này, cái đầu bù xù bên cổ của cô còn cọ cọ, đây là hành động cỡ nào. . . . . . Không biết xấu hổ a.
Đường Kiều cảm giác mình không thể nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa.
Cùi chỏ vừa dùng sức, bên tai Đường Kiều liền nghe một tiếng kêu rên.
"Kiều Kiều, chào buổi sáng"
Chu Chú đáng thương, sau khi say rượu bị Đường Kiều thúc một cái cùi chỏ đánh tỉnh, tinh thần có vẻ không phải quá tốt, thân thể giật giật, nhưng không tính thức dậy, tay đặt ở bên hông Đường Kiều vẫn không sợ chết, nắm thật chặt.
"Chu Chú, đem móng vuốt của cậu lấy ra!"
Đường Kiều cảm thấy, sáng sớm cắn răng thật sự là một chuyện rất hao tổn tinh thần.
"Ngủ tiếp một chút đi, hả?"
Chỉ sợ Chu đại thiếu gia hắn còn chưa tỉnh đi?
"Trước khi cậu ngủ lần nữa, tôi nghĩ cậu nên giải thích một chút đây là xảy ra chuyện gì?"
Không phải cô cũng đã đem phòng của cô tặng cho hắn rồi sao? Tại sao lại chạy tới trên giường cô?
"Giải thích cái gì?"
Chu Chú lầu bầu, hiển nhiên đối với chuyện sáng sớm Đường Kiều tức giận, có chút không quan tâm.
"Tại sao cậu lại ở trên giường tôi?"
Đường Kiều quay người lại, đối mặt với Chu Chú.
Chu Chú mở mắt nhìn Đường Kiều trước mắt, mới vừa rõ ràng là cái ót nhưng bây giờ là mặt, không có giải thích gì chuyện trên giường, ngược lại vui vẻ.
"Kiều Kiều, mặt của cô rất trơn bóng"
Chu Chú cười híp mắt nói, không biết là bởi vì nguyên nhân còn say rượu hay mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói Chu Chú có chút trầm thấp, trầm thấp rất khêu gợi. tương phản với Đường Kiều, ngược lại, trên mặt của hắn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tóc có chút rối loạn, tóc rối đè ở khuôn mặt dễ nhìn như vậy, cũng không có chút nào đột ngột. Nếu như hắn không nói ra câu nói kia, Đường Kiều sẽ có cảm giác hắn vẫn còn là đứa bé mười mấy năm trước. Đáng tiếc. . . . . .
Trơn bóng em gái cậu chứ trơn bóng!
"Nói, tại sao cậu ở trên giường tôi?"
Nếu không nói, đừng trách cô không khách khí, cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn tốt hơn.
"Kiều Kiều, giường này rõ ràng là của tôi"
“. . . . . .”
Dạ, không sai, hắn nói rất đúng, cái giường này là của hắn, không riêng gì cái giường này, ngay cả phòng này đều là hắn. Hắn nói một chút cũng không sai.
Đường Kiều cực hận nét mặt chơi xỏ lá của Chu Chú, Chu đại thiếu gia hắn, gia thế hiển hách, hai mươi mấy năm qua vẫn thuận buồm xuôi gió, bình thường bên cạnh đều có một nhóm người đi theo, chính hắn ở trước mặt người ngoài cũng không cẩu thả nói cười, ai mà biết bí mật của hắn sẽ là bộ dạng vô lại này. Mà Đường Kiều, tuyệt đối không thích đối đãi đặc biệt như vậy.
Con bà nó, hắn không thể đối đãi với cô, giống như đối đãi người khác sao, làm cho cô cút xéo rất xa sao?
Cô quyết định không cần nói nhiều lời vô ích với hắn làm gì nữa, cô không thể vì hắn mà phá đi tâm trạng tốt đẹp trong ngày chủ nhật. Cho nên, Đường Kiều quyết định, rời giường trước, đi đến nơi không nhìn thấy Chu Chú, nhắm mắt làm ngơ.
Đường Kiều từ trên giường bò dậy, đứng trên giường vẫn không quên đá một cước vào l*иg ngực của Chu Chú, sau đó nhanh chóng xuống giường, đứng nơi an toàn, cách xa xa chiếc giường. Năng lực công kích của Chu Chú, cô đã nhìn thấy, không bị thương cũng bị tàn tật, tối hôm qua thì có một tên xui xẻo mặt mày hốc hác rồi, cô tuyệt đối sẽ không làm người thứ hai.
Có vẻ Chu Chú bình tĩnh hơn Đường Kiều, không có phản ứng gì đặc biệt, xoa xoa l*иg ngực bị đau, lật người, sau đó nhắm mắt lại, không biết xấu hổ mở miệng.
"Kiều Kiều, tôi muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc"
"Không có trứng muối"
Đường Kiều không chút nghĩ ngợi từ chối, tại sao, cô cũng không phải là mẹ của hắn.
"Vậy thì cháo thịt nạc"
Chu Chú lùi lại, tiếp tục cầu xin.
"Không có thịt nạc"
"Vậy thì cháo trắng"
Chu Chú lui, cầu xin tiếp.
"Không có cháo trắng"
Đường Kiều cắn răng hung dữ nói.
"Kiều Kiều, đừng quên, mẹ của cô, bà ngoại, ông ngoại của cô, bà cô của cô. . . . . . Bọn họ, cũng bảo cô chăm sóc cho tôi"
Chu Chú mở mắt, vô cùng ủy khuất nói.
Đường Kiều nắm quả đấm, cố gắng thuyết phục mình không chấp nhặt với đứa trẻ "Cậu cũng đừng quên, bọn họ cũng nói, hai chúng ta chăm sóc lẫn nhau"
"Đúng vậy a, tôi chăm sóc giấc ngủ cho cô, cô chăm sóc tôi ăn cơm"
Chu Chú kéo kéo gối đầu, dáng vẻ đương nhiên là một chuyện rất công bằng.
"Cậu chăm sóc giấc ngủ của tôi lúc nào?"
Nếu như hắn nói không xong, cô thật không chắc chắn, mình có thể nhịn được không phế hắn không?.
"Tối ngày hôm qua a"
Chu Chú bới bới tóc, nhướng mày nhìn Đường Kiều, bộ dáng tại sao cô lại quên ngay vậy.
Đường Kiều cảm thấy, hắn thật rất cần ăn đòn. Cô thật không thể tiếp tục ở lại trong phòng, cô cần tỉnh táo một chút.
Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ của Chu Chú rung lên, nằm vùi ở trong chăn muốn tiếp tục ngủ bù lại, Chu Chú cũng run lên.
Ba Chu nói, phụ nữ là con hổ. Lời này là không sai, ngay cả Kiều Kiều của hắn, đó cũng là một con hổ a.