Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một cặp đôi thanh mai trúc mã, từ thời lên ba lên sáu cho đến lúc hắn trở thành con sói muốn ăn cô..
Xem Thêm

Chương 22: Bi kịch chàng trai trẻ (2)
Chu Chú vui mừng vì bi kịch đã kết thúc, bởi vì anh gặp phải Đường Kiều là cô gái trẻ lớn tuổi hơn nhưng không tim không phổi.

Khi Chu Chú quần áo ngăn nắp xuất hiện tại nhà hàng Tây thì hai mắt của nhân viên phục vụ lập tức tỏa sáng như vì sao, tiến lên đón tiếp.

"Tiên sinh, xin hỏi có đặt trước không?"

"Có, Đường tiểu thư."

"Vậy được, xin mời ngài."

Nhân viên phục vụ đưa tay, làm động tác mời, Chu Chú theo nhân viên phục vụ đi qua khu hút thuốc, đi qua khu tình lữ, cuối cùng đi tới tận cùng bên trong khu C trong truyền thuyết.

"Nơi này, nơi này."

Đường Kiều giơ tay hướng về phía Chu Chú quơ quơ, cô thật lòng vui mừng, bởi vì Chu Đại Boss nói rồi, Chu tổng không tới, không cho chọn món ăn. Chu Chú vừa đến, điều này cũng có nghĩa là cô có thể chọn món ăn rồi.

Chu Chú thì sửng sốt một chút, Đường Kiều đặt bàn bốn người, ở đối diện cô, còn ngồi một nam một nữ, trong nháy mắt Chu Chú có loại kích động muốn tông cửa xông ra, anh biết, Đường Kiều tìm anh tuyệt đối không có chuyện tốt.

Đường Kiều để tay xuống, hướng về người đẹp A Hồng phía đối diện nháy mắt, "Lên đi!"

Người đẹp A Hồng nhanh chóng tiếp thu tin tức, lập tức đứng lên, nghênh đón.

"Vị này là Chu tổng đi, Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Đường Kiều, tôi tên là Hồ Ngọc Hồng."

A Hồng nói xong, Chu Đại Boss cũng nhanh chóng đứng lên.

"Xin chào Chu tổng, tôi là tổng giám đốc của Tường Viễn, họ Chu, cậu gọi tôi là lão Chu được rồi." Ông chủ Chu vui vẻ cười, giống như rất hân hạnh vậy, vừa quay đầu lại nhìn Đường Kiều cắn răng nghiến lợi một phen. Đợi nhìn đến sau khi động tác của Đường Kiều, tuyệt vọng nhắm mắt lại giật giật, quả nhiên, thức ăn ở trước mặt, căn bản cũng đừng nghĩ trông cậy vào Đường Kiều nữa.

Chu Chú cố nén khó chịu trong lòng, cùng hai người bắt tay một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều.

Đường Kiều vẫn cúi đầu nghiên cứu thực đơn, đối với ba người kia, rõ ràng đã coi là không khí.

"Đường Kiều, để Chu tổng chọn món ăn trước."

"Vậy không còn thực đơn khác sao?"

Rất rõ ràng, đồng chí Đường Kiều hết sức không có ý tứ.

Người đẹp A Hồng bắt đầu phát huy tác dụng mỹ nhân, cười cười, che giấu không khí lúng túng.

"Chu tổng, ngài thích ăn món gì."

Hiện tại anh muốn đem người bên cạnh này ăn thịt nhất! Chu Chú âm thầm nghiến răng.

"Canh cá nhám, bò bít tết Pháp chín bảy phần, đậu đỏ ướp trà, cá hồi nóng Hoa Trà."

Đường Kiều hơi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ nói lên mấy cái tên, sau đó uống một hớp đồ uống miễn phí, hài lòng bắt đầu ngồi chờ.

"Tốt, ba vị này muốn ăn gì đây?"

"Cho ba suất như thế."

Đang lúc Chu Đại Boss cười theo, lúc chuẩn bị hỏi Chu Chú muốn một chút gì, Chu Chú đã lên tiếng, đồng chí lão Chu yên lặng đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, tầm mắt thu hồi, quét một lần trên người Đường Kiều. Ông ta chợt có loại cảm giác, hôm nay để cho Đường Kiều đi theo, có lẽ là sai lầm.

"Tốt, xin các vị chờ một chút."

Nhân viên phục vụ ôm bốn bản thực đơn vừa dầy vừa nặng đi xuống, Người đẹp A Hồng có chút muốn khóc, cô còn chưa có gọi món được hay không. Chẳng qua. . . . . . mục đích hôm nay của cô là tới dùng mỹ nhân kế.

"Chu tổng, nghe nói ngài và Đường Kiều từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đúng không, Tiểu Kiều."

Cách nói chuyện của Chu Đại Boss gọi là nghệ thuật nói chuyện. Như vậy giả sử Chu tổng không nghĩ ra chuyện gì để nói thì không phải còn có Đường Kiều sao, cũng không đến nỗi tẻ ngắt.

Nhưng trên thực tế, ông ta đánh giá cao tác dụng của Đường Kiều, không ngờ vừa mở màn đã tẻ ngắt.

"Cũng không tính là vậy."

Đường Kiều bảy tuổi mới đến Thành phố S, bọn họ không thể xem như là từ "nhỏ" cùng nhau lớn lên.

"A, như vậy sao."

Chu Đại Boss thu người, không trông cậy được vào Đường Kiều, ông ta chỉ có thể toàn bộ dựa vào mỹ nhân kế, vừa dùng sức dưới chân, đá đá A Hồng.

"A! Ai đá tôi vậy?"

Ngoài ý muốn tiếng kêu vang lên, Chu Đại Boss lau mồ hôi, hết sức xác định, hôm nay để cho Đường Kiều cùng đi, chính là sai lầm, sai lầm thật lớn!

"A, thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận."

Khóe miệng A Hồng giật giật "Thừa nhận", dường như cô cũng không ngờ Đường Kiều ngốc như vậy, chuyện của ông chủ chính là chuyện của cô a, ông chủ đá người, chính là cô đá người a.

Rõ ràng không phải cô!

Đường Kiều trừng mắt nhìn A Hồng, vừa mới rồi đá rõ ràng cái chân đặc biệt lớn, hôm nay cô mặc váy trắng, cô tức giận!

Vì vậy, Đường Kiều bị trúng cước một lần nữa, lần này thật sự là A Hồng. Ánh mắt muốn phun lửa nhìn A Hồng phía đối diện, cô. . . . . . Nhịn.

"Chu tổng, nhìn anh thật là trẻ tuổi."

Có câu nói, ngàn vô dụng, vạn vô dụng, chỉ vuốt mông ngựa là không vô dụng, điều này là chân lý, bản thân A Hồng cũng cảm giác mình thích nghe câu này.

Đường Kiều lại thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, khen một chàng trai trẻ 23 tuổi "Nhìn qua thật là trẻ tuổi", cái này. . . . . . Không có thầy giáo nào dạy như vậy đấy.

"Hồ tiểu thư nhìn qua cũng rất trẻ tuổi."

Vốn là câu nói hay vô cùng, nhưng phối hợp với vẻ mặt của Chu Chú, A Hồng vẫn không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, quá. . . . . . Lạnh lùng.

"Chu tổng thích uống rượu không? Nếu không, chúng ta uống một chút rượu đỏ?"

"Muốn, tôi muốn."

Chu Chú còn chưa kịp mở miệng, Đường Kiều cướp lời, không chút nào ý tứ.

"Vậy thì uống một chút."

Chu Chú khẽ gật đầu, Chu Đại Boss lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, hơn nữa ánh mắt âm thầm khen A Hồng.

Rất nhanh, bữa ăn bày lên bàn, rượu đỏ cũng bày lên bàn.

"Chu tổng, ngài còn trẻ như vậy, thật có chút làm cho người ta hâm mộ, tôi mời ngài một ly."

Cái này bắt đầu, Chu Đại Boss rất hài lòng.

"Nghe nói rượu đỏ có công hiệu làm đẹp, xinh đẹp giống như Hồ tiểu thư vậy, nên uống nhiều rượu đỏ."

Chu Chú cầm ly lắc lắc về phía A Hồng, ánh mắt thâm trầm. A Hồng hơi ngượng ngùng cười một tiếng, vô cùng vui vẻ nhấp môi. Đường Kiều cũng hết sức vui vẻ cười một tiếng, một ly đã thấy đáy, nhân viên phục vụ rất có mắt quan sát, lại rót cho cô một ly.

Cái kết quả này, Chu Đại Boss tuyệt đối không ngờ tới.

Đường Kiều nuốt chửng, A Hồng nhấp môi, Chu Chú rất nghiêm túc dùng cơm, mà đồng chí lão Chu một giọt cũng không dám uống. Có câu nói, ba người cùng đi, tất nhiên cần phải có một người tỉnh táo, Đường Kiều đã bị thức ăn và rượu ngon mê mẩn, mà A Hồng bị “Sắc đẹp" của đối phương mê hoặc rồi, cũng chỉ có ông ta còn nhớ mình tới làm gì.

"Chu tổng, nghe nói có người chị làm việc ở cơ quan khác?"

Chu Chú cắt bò bít tết, tay dừng lại một chút, quay đầu sang, nhìn Đường Kiều một chút, sau đó người này nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ giống như không biết. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu trong miệng cô không nhét đầy thịt bò bít tết.

"Ông chủ Chu nghĩ sai rồi, tôi là con trai độc nhất trong nhà."

Rốt cuộc Chu Chú đã hiểu mục đích Đường Kiều tìm anh ăn cơm, không ngờ anh là người trung gian, cố nhịn khó chịu trong lòng, hung hăng cắt vội một khối bò bít tết. Đường Kiều liếc nhìn cách cắt của Chu Chú một cái, da đầu có chút tê dại, tối nay lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận. Nhưng loại hối hận này rất nhanh bị thức ăn ngon và rượu ngon che khuất.

"Con trai độc nhất? Chu Du Chu tiểu thư không phải chị của Chu tổng sao?"

Chu Chú chỉ cười không nói, nhìn Đường Kiều một chút, sau đó nói: "Dường như Đường tiểu thư và Chu tiểu thư là bạn học đấy."

Thêm Bình Luận