Chương 19: Bạn trai, chỉ biết (1)
"Tối hôm nay tên nhóc đó không có quấy rầy cô sao?"
Đường Kiều lại lăn lộn, vùi mặt vào trong gối, hung hăng hít hai cái. Dì cả anh ta, có thể đừng nói chuyện đương nhiên như vậy được không?
"Anh ta đi chỗ Ngu Châu"
Về phần đi làm cái gì, mặc dù cô thật tò mò nhưng không hỏi. Đây chính là mâu thuẫn giữa "tên đàn ông trưởng thành" và "Cô gái nhỏ" chung sống, không cẩn thận, sẽ rất dễ dàng thành bác gái. Cho nên, bình thường cô cũng không hỏi Chu Chú bất cứ chuyện gì, về tuổi tác, cô đã không có ưu thế, không thể chối cãi, điều này, hẳn là con đường chết a.
"A, Hai tên nhóc hư hỏng này, ngược lại tình cảm không một chút giảm sút."
Cha mẹ của Ngu Châu là người làm ăn, chính là thương nhân xem trọng lợi ích, coi nhẹ biệt ly, lúc Ngu Châu lên tiểu học lớp năm, cha mẹ anh ta đã ly hôn, Ngu Châu đi theo cha của anh ta ở lại trong viện, từ đó trở thành đứa bé không có mẹ, vì mất đi vị trí này trở thành đứa bé đáng thương nhất trong viện. Ngu Châu phát triển muộn, bắt đầu lúc đi nhà trẻ đã nghịch ngợm, mãi cho đến lên đại học cũng không hết. Đường Kiều nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Châu, anh ta bị cha của mình đánh thê thảm không nỡ nhìn, loại tình trạng này vẫn giữ rất lâu, lâu đến nổi cũng không biết là Ngu Châu không chịu nổi cha của anh ta hay cha Ngu không chịu được Ngu Châu nữa, kết quả không biết cha Ngu dùng thủ đoạn gì, Ngu Châu bị tống ra nước ngoài, ném tới nước Mĩ hai năm. Hai năm sau Ngu Châu trở lại, trở thành thanh niên có bản lĩnh nhất trong viện.
Xem qua “Bến Thượng Hải” chưa, có nhớ trong đó có anh chàng trai đẹp mặc chiếc áo khoác không?
Bây giờ Ngu Châu đẹp trai giống như anh chàng đó, một mình chạy tới chạy lui vài quầy rượu, còn có nhà hàng, đi đâu cũng có người theo ở phía sau gọi "Ngu Ca", đã từng có một thời gian Đường Kiều còn tưởng rằng anh ta đổi tên thành "Ngu Ca" rồi, mặc dù tên này không tệ, nhưng một số cô gái sẽ tức giận.
Trong hai năm Ngu Châu ở Mỹ, Chu Chú ở nhà cũng không nhàn rỗi, cùng mấy người bạn học hợp tác, cũng làm ra động tĩnh không nhỏ. Công ty của Chu Chú gọi là cái gì Cự Hằng, Đường Kiều cũng không nhớ rõ, nghe nói bọn họ còn có cái gì "Phong trào Ngũ Tứ", cái gì trong vòng năm năm, bốn tỷ, sau đó đưa ra thị trường.
Khụ khụ. . . . . . Tại sao chuyện sự nghiệp của đàn ông cứ ăn nên làm ra như vậy? Điều này làm cho trong lòng Đường Kiều và Chu Du rất không công bằng.
Bây giờ Chu Du đang ở cơ quan, làm việc nha, theo lời cô nói, rỗi rãnh nuôi kim ngư. Nhưng ít ra, người ta cũng có công ăn việc làm ổn định rồi, không có tiền đồ nhất chính là Đường Kiều, một tháng hai ba ngàn tiền lương, chịu hết các loại chèn ép, một tháng luôn có hai mươi ngày giống như thời kỳ mãn kinh sớm, cứ ở trên các mẫu giấy không ngừng viết ra các loại chữ. Ví dụ như "Ngồi chờ cộng sản", "Sau khi chết, lập chí chôn ở tám ngọn núi", và lời trích dẫn văn học khác, thỉnh thoảng cũng viết một vài lời máu chó, ví dụ như "Trong nhà mỗi BOSS có nuôi một con heo mẹ", "Người nào đó là thứ gì". Những điều như vậy, một ngày Đường Kiều phải thay đổi mấy tờ giấy, mỗi lần Chu Du mở mail, tất cả đều là tin nhắn của Đường Kiều. Hơn nữa, mail của Đường Kiều còn phát ra bài nhạc đầy tuyệt vọng “Bài giao hưởng số phận” nghe tan nát cõi lòng.
Một lần nào đó, lãnh đạo kiểm tra công việc đúng vào lúc Chu Du mở mail của Đường Kiều, sau đó tiếng tan nát cõi lòng truyền ra, sau khi vẻ mặt của lãnh đạo kiểm tra thay đổi nhiều màu sắc, bỏ lại một câu: thưởng thức thật tốt, cũng không quay đầu lại, bước đi. Cuối tháng, tiền lương Chu Du thiếu một nửa.
Đường Kiều và Chu Du nói chuyện linh tinh lang tang một lúc thật dài, đề tài chủ yếu là chỉ trích. Sau khi chỉ trích Đường Uyển xong, lại chỉ trích Chu Chú và Ngu Châu. Mặc dù Đường Kiều cũng cảm thấy nói xấu sau lưng người là không tốt, nhưng cô cũng không có ý định sửa lại. Cuộc sống a, cô chỉ còn sót lại chút hứng thú tệ hại này thôi.
Trước khi ngủ, Đường Kiều nhìn đồng hồ một chút, đã mười giờ rưỡi tối rồi, Chu Chú vẫn chưa về. Đường Kiều ôm gối đầu dỗ giấc ngủ, nghĩ thầm, tối hôm nay rốt cuộc không bị "Quỷ áp giường" nữa. Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trong mơ hồ, trong lòng đối với con quỷ kia, lại có loại nói không ra cảm giác.
Buổi sáng thứ hai, Đường Kiều vẫn ở trong lòng ngực "Con Quỷ" đó tỉnh lại.
Người quả nhiên là đầy tớ. Lần đầu tiên Đường Kiều ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, cô hét lên gần một phút, từ trên giường té xuống, chân thiếu chút nữa bị hỏng. Lần thứ hai sau khi ở trong ngực Chu Chú khi tỉnh, đạp Chu Chú một cước. Lần thứ ba sau khi ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, ngoại trừ trên trán gân xanh mơ hồ nổi lên, cô cũng chẳng làm gì cả. Mà bây giờ, mặt cô đã có thể bình thản không thèm nhìn đến gương đẹp trai đến cô cũng phải ghen tỵ.
Là ai nói, thay đổi có thể thay đổi, không chấp nhận có thể thay đổi.
Cô không làm được vế phía trước, cô chỉ có thể làm vế phía sau.
Đường Kiều không biết tối hôm qua Chu Chú trở về thế nào, có lúc cô thật nghi ngờ, mình ngày nào đó ngủ thϊếp đi, bị người khác bán mất cũng không biết.
Như một đầy tớ, Đường Kiều nấu xong cháo cho Chu Chú, đặt ở trên bếp, mình cầm lát bánh mì nướng đi ra cửa. Làm cái gì? Đương nhiên là đi làm, khổ ép đi làm, rất khổ ép.
Cái người này nha, quả nhiên là không thể vụиɠ ŧяộʍ nói xấu.
Vừa vào công ty, sau khi cùng các đồng nghiệp chào buổi sáng, trước tiên Đường Kiều bị BOSS gọi vào phòng làm việc.
"Đường Kiều, nghe nói bạn trai cô là ông chủ của công ty Cự Hằng hả?"
Cự Hằng? Cái đồ chơi gì ? Ai đặt tên công ty mình như vậy, Đường Kiều tỏ ý như vậy, cô thật không biết. Chẳng qua. . . . . . Tên này, nghe rất quen.
"Chu tổng, tôi không có bạn trai."
Cái này hoàn toàn là nói bậy, tuyệt đối nói bậy. Năm nay cô cũng 25 tuổi, bọn họ làm như vậy, không phải muốn cho cô 30 cũng không ai thèm lấy sao? Đường Kiều không muốn phát giận, vẫn còn kiêng kị mới sáng sớm, còn là sáng thứ hai, cô không muốn cả tuần lễ đều tức giận.
"Tiểu Kiều, cô cũng không cần quá khiêm nhường, bạn trai lợi hại như vậy, khiêm tốn một chút cũng tốt, chẳng qua, ở trước mặt tôi cũng không cần làm như vậy"
Tiểu. . . . . . Kiều? Cô là Đại kiều đấy.
"Cái này, thật không có khiêm tốn."
Cô cũng rất muốn biết rõ, bạn trai của cô là ai.
"Chu Chú, Chu tổng Cự Hằng không phải bạn trai của cô sao?"
Trên trán Đường Kiều bắt đầu nổi lên gân xanh mà đã lâu không xuất hiện, bình tĩnh, cô tự nói với mình phải bình tĩnh. Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn ông BOSS nhà mình, Đường Kiều đặt tay ở sau lưng, không ngừng nắm quyền, buông ra, buông ra, nắm quyền. . . . . .
"Chú nghe ai nói vậy?"
Ông chủ Chu ưỡn bụng lên, trên đầu lưa thưa mấy cọng tóc, đoán chừng do tính toán quá nhiều.
"Cô không cần biết tôi nghe ai nói, có chuyện như vậy không."
"Làm gì có chuyện này, chẳng qua tôi cũng chỉ biết anh ta mà thôi, không quen, không quen."
Khó trách cô sẽ cảm thấy tên Cự Hằng này quen tai như thế, cũng chính là công ty của bọn Chu Chú sao. Chẳng qua, chuyện bạn trai này, tại sao cô không nghe ai nói?