Chương 31

Kỷ Vân Hành vừa đi, tiểu viện lại trở nên yên ắng. Chỉ còn tiếng gió thổi pha chút tiếng côn trùng kêu. Hứa Quân Hách vốn khó ngủ, xung quanh phải yên tĩnh tuyệt đối không có một chút tạp âm thì hắn mới có thể chợp mắt được. Cũng chẳng biết hắn có cái tật xấu ấy từ bao giờ? Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh này, lại nằm ngoài trời, hắn tuyệt đối chẳng thể nào ngủ được, nhưng không hiểu sao, khi làn gió nhẹ thổi qua, mắt đã lim dim nhắm lại.

Hứa Quân Hách thả lỏng cơ thể, nghĩ rằng có thể đánh một giấc đến sáng, khi mở mắt ra sẽ hoàn xác.

Ngay lúc hắn đang mơ màng, tiếng bước chân của Kỷ Vân Hành vang lên, từ đằng xa tiến tới, rồi dừng lại ở bậc cửa. Nàng không vào trong nhà mà ngồi xuống.

Trước cửa có cắm một cây tre to bằng cổ tay, trên đó treo một chiếc đèn l*и. Sau khi Hứa Quân Hách biến thành chó, đây là lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Vân Hành thắp sáng chiếc đèn này.

Đèn l*иg vừa thắp lên, cảnh vật trong sân trở thật rõ ràng, nhưng Hứa Quân Hách lại bị thứ ánh sáng ấy làm phiền, cách một lớp mí mắt vẫn có thể cảm nhận được. Hắn bực bội mở mắt, nhìn Kỷ Vân Hành.

Nàng vừa tắm xong, mặc một lớp áo ngoài rộng rãi, mái tóc dài ướt đẫm xõa trên vai.

Vừa ngâm nước nóng xong, làn da nàng trắng mịn vô cùng, dưới ánh đèn lại càng rực rỡ. Cổ áo rộng mở lộ ra một vùng da mịn màng. Nàng bận y phục thùng thình, khép hai chân lại, ngồi co ro trên bậc cửa, trông bé nhỏ vô cùng.

Gió nhẹ mang theo hơi nóng thổi qua người Kỷ Vân Hành. Nàng nhặt quả bóng cát lên và lắc lư trước mặt chú chó con nhỏ đang nằm dưới gốc cây.

Chó con không để ý đến nàng, đôi mắt tròn xoe đầy cảnh giác.

"Học Học, Học Học." Kỷ Vân Hành gọi hắn.

Ban đầu Hứa Quân Hách không để ý nhưng Kỷ Vân Hành cứ tiếp tục gọi. Hắn thấy ồn ào liền ngẩng đầu sủa hai tiếng đầy cảnh cáo, Kỷ Vân Hành mới ngừng lại, dùng chân đẩy quả bóng cát lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Hứa Quân Hách nhìn động tác của nàng, nghĩ bụng, thứ đồ chơi này đến cả trẻ con mấy tuổi cũng không chơi nữa, vậy mà nàng lại không nỡ rời xa, xem ra, đúng là đầu óc nàng có chút vấn đề.

Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong cung, đã chứng kiến biết bao cuộc đấu đá sinh tử chốn thâm cung, những toan tính mưu mô xảo quyệt trong triều đình. Những người không được sủng ái sống còn không bằng heo chó. Kỷ Vân Hành không được cha mẹ yêu thương nên bị hạ nhân khinh thường, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Người đáng thương ở khắp mọi nơi, nhưng Hứa Quân Hách đâu có chút thương cảm thừa thãi nào. Dù có sót lại chút lòng trắc ẩn đi chăng nữa, cũng không bao giờ dành cho những kẻ yếu đuối như này.