Vị trụ trì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để lộ cảm xúc, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi tràng hạt màu nâu, nói: “Chuỗi Phật châu này đã được giữ trong chùa nhiều năm, thấm đẫm hương khói. Hôm nay xin dâng lên điện hạ, có thể giúp ổn định tinh thần.”
Ân Lang là một thái giám có đôi mắt tinh tường, chỉ cần liếc qua cũng biết rằng món đồ mà lão hòa thượng đưa ra là một bảo vật.
Hắn đã theo hầu bên cạnh vị thái tôn được sủng ái này nhiều năm, đã thấy qua vô số bảo vật trong cung. Nhưng khi nhìn thấy chuỗi Phật châu này, hắn vẫn không khỏi thầm ngạc nhiên.
Hứa Quân Hách không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu. Chỉ là một động tác rất nhỏ, Ân Lang đã hiểu ý, liền tiến lên nhận lấy chuỗi Phật châu, nhẹ nhàng đặt lên bàn bên cạnh Hứa Quân Hách.
“Tạ ơn trụ trì, nô tài xin tiễn ngài ra ngoài.” Thái độ của Ân Lang thay đổi hoàn toàn, từ quát tháo biến thành nụ cười tươi rói, đưa tiễn lão hòa thượng ra ngoài.
Khi quay lại, Hứa Quân Hách nhìn chằm chằm vào chuỗi Phật châu trên bàn mà ngẩn ngơ. Ân Lang bước tới, nâng chuỗi hạt lên kiểm tra kỹ lưỡng, rồi ngửi thử, mới nói: “Điện hạ, lão trụ trì này thật hào phóng. Chuỗi Phật châu này được làm từ gỗ trầm hương kỳ nam, lại đã trải qua nhiều năm, thấm nhuần hương khói, e rằng khắp thiên hạ này khó tìm được chuỗi thứ hai sánh bằng.”
Hứa Quân Hách đưa tay nhận lấy, chuỗi hạt gồm mười tám viên. Viên nào cũng tròn trịa, bóng bẩy, vừa vặn đeo trên cổ tay của chàng.
Hắn nghĩ, hương khói đã thấm, kinh Phật đã tụng, pháp khí cũng có rồi. Lần này chắc sẽ không biến thành chó con nữa chứ?
Nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không, thì phải đợi đến tối mới biết.
Mùa hạ ngày dài, mặt trời ngự trên cao rất lâu mới từ từ lặn về phía tây.
Kỷ Vân Hành dành trọn cả buổi chiều trong phòng để làm đồ chơi cho chú chó nhỏ.
Trước đây, nàng từng làm một món đồ chơi cho mình, nhưng sau đó bị một đứa trẻ giành lấy, chơi đến mức trông thật bẩn thỉu. Dù nàng đã cố giặt sạch, món đồ ấy càng giặt càng bẩn, cuối cùng khi phơi khô thì cứng ngắc xấu xí. Tuy vậy, Kỷ Vân Hành vẫn quyết định làm cho chú chó một món đồ chơi khác.
Đồ chơi, thực chất chỉ là vài mảnh vải được khâu lại với nhau, bên trong nhồi cát mềm và bông, tạo thành một quả cầu tròn trịa. Nàng còn khâu thêm vài dải lụa mỏng dài, ở cuối dải treo hai cái chuông nhỏ.
Chuông tuy cũ và không kêu to, nhưng khi chạm xuống đất vẫn phát ra tiếng động, không quá ồn ào.