Thế nhưng, vị trụ trì này lại chẳng chút sợ sệt, vẫn thản nhiên nói tiếp: “Linh Châu là nơi được thần linh phù hộ, phúc đức vô biên vì thế mới tương khắc với khí huyết trên người thái tôn điện hạ. Nếu điện hạ ở lại lâu dài nơi đây, có thể sẽ thanh tẩy được nghiệp chướng trên người.”
Lời vừa dứt, tẩm cung chìm vào tĩnh lặng.
Mỗi khoảnh khắc yên lặng trôi qua, như một sự tra tấn.
Hứa Quân Hách nghe xong, một lúc sau mới ngước mắt lên, nhìn thoáng qua vị trụ trì.
Hắn vốn là người vô thần. Trước khi đến Linh Châu, hắn chẳng hề tin bất kỳ vị thần Phật nào, chỉ vì chuyện biến thành chó này mà mới triệu tập các hòa thượng đến tẩm cung để tụng kinh.
Vị trụ trì này trông đã rất già nua. Người già thường rất bảo thủ, đầu trọc lóc chẳng còn một sợi tóc, nhưng lá gan thì lại lớn vô cùng.
Hứa Quân Hách cười như không: “Ngươi kính trọng thần linh ở Linh Châu như vậy, vậy thử đoán xem, họ có cứu được ngươi một mạng không?”
Trụ trì cúi đầu, bình thản đáp: “Sống chết đều do trời định, mạng của bần tăng chỉ như cát bụi, không đáng để thần linh phải bận lòng.”
Ý cười trên mắt Hứa Quân Hách không mấy thiện lành, nhưng cũng chẳng có sát ý.
Tay hắn mặc dù đã nhuốm không ít máu tươi nhưng hắn cũng không phải kiểu người chỉ vì một hai lời khó nghe mà lập tức đại khai sát giới. Chỉ là nhìn thấy đám cung nhân quỳ rạp dưới đất, run rẩy không dám thở mạnh, khiến hắn cảm thấy khá hài lòng.
Đại khai sát giới = Xuống dao gϊếŧ người (thỏa sức chém gϊếŧ)
Sự kính trọng không đủ để khiến người ta tin phục trung thành, nhưng nỗi sợ thì có thể.
Hứa Quân Hách không có ý định gϊếŧ người, nhưng cơn giận vẫn còn đó, hắn chỉ muốn ngay lập tức đánh cho lão hòa thượng này một trận. Nhưng nhìn bộ xương già nua kia, sợ rằng chỉ cần hai cú đấm là lão sẽ không gượng dậy nổi nữa.
Không thể ra tay, Hứa Quân Hách liền mắng: “Đầu còn chưa cạo sạch mà đã dám ra ngoài lừa người, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi. Nếu không phải sợ làm phiền đến hứng thú du ngoạn của Hoàng tổ phụ, ta đã bẻ gãy hai chân của ngươi rồi cho người khiêng đi. Để xem thần mà ngươi thờ phụng có thể chữa lành chân ngươi không.”
Ân Lang nghe thấy lời này, cảm giác căng thẳng trong lòng mới dần tan biến.
Từ nhỏ, hắn đã theo bên cạnh tiểu bá vương này, sớm đã thấu hiểu tính cách của Hứa Quân Hách. Mặc dù những lời này có vẻ khó nghe, nhưng ít nhất thì những hòa thượng này sẽ được bình an mà trở về.
Lão hòa thượng này như đang tự tìm cái chết, Ân Lang vẫn lo rằng Hứa Quân Hách thực sự sẽ ra tay với họ, để lại tiếng xấu là bạo chúa. Dù sao, thanh danh hiện tại của Hứa Quân Hách cũng chẳng tốt đẹp gì.