Trong cung điện tráng lệ dát vàng, tiếng tụng kinh không ngừng vang lên. Hương nhang được châm lên, khói bay nghi ngút. Ngoài đó ra thì trong phòng chẳng có bất cứ tiếng động nào. Tất cả hạ nhân đều đang cúi đầu, đứng nép vào tường cửa, không ai dám nhúc nhích.
Ân Lang bước vào, xuyên qua làn khói tiến đến tận nơi sâu nhất trong tẩm cung, vén từng lớp màn lụa màu vàng rực rỡ, cúi đầu khẽ nói: “Điện hạ, các đại sư đã tụng kinh xong rồi.”
Hứa Quân Hách mặc một bộ trường bào trắng như tuyết. Tay và vạt áo thêu mãng xà bốn vuốt màu đỏ, mái tóc hắn đen dài buông xõa trên vai.
Hắn đang cố kìm nén sự bức bối trong lòng, nhắm mắt vờ như đang nghỉ ngơi.
Chuyện biến thành chó này, hắn chẳng nói với bất kỳ ai, bởi nếu lộ ra, người ta chắc chắn sẽ cho rằng hắn bị điên. Vì thế, sau khi tỉnh dậy, Hứa Quân Hách lập tức sai người đến ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Linh Châu, mời các vị đại sư đến tẩm cung để tụng kinh.
Hiện giờ, tẩm cung đã tràn ngập hương khói, hương nhang lan khắp phòng mới làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Mời trụ trì vào đi.” Hứa Quân Hách mở mắt, nhẹ giọng ra lệnh.
Ân Lang đi ra ngoài truyền lệnh, chẳng bao lâu sau đã dẫn theo một ông lão râu tóc bạc phơ bước vào. Ông mặc một chiếc áo cà sa đỏ, trên cổ đeo chuỗi hạt châu. Tuy tuổi tác đã ngoài lục tuần nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, bước đi vững vàng. Khi đến trước mặt Hứa Quân Hách, ông chẳng hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh nọt mà vẫn điềm tĩnh hành lễ, “Bái kiến Thái tôn điện hạ.”
Hứa Quân Hách đi thẳng vào vấn đề: “Kể từ khi đến Linh Châu, ta đã cảm thấy thân thể không khỏe, thường xuyên gặp ác mộng. Có pháp khí nào có thể giúp ta trấn áp tà khí trên người không?”
Ai ngờ sau khi được miễn lễ, vị trụ trì liền ngẩng đầu lên nói: "Trên người điện hạ có quá nhiều sát nghiệp, huyết khí quá nặng. Dù tương lai có trở thành chủ nhân của thiên hạ thì cũng sẽ là một bạo quân đem đến bao tai ương cho người dân."
“Hỗn xược!” Ân Lang sợ hãi đến toát mồ hôi, liền lớn tiếng quát mắng: “Dám buông lời ngông cuồng trước mặt điện hạ, ngươi đúng là muốn chết!”
Lời này thật bất kính. Đừng nói đến Hứa Quân Hách bây giờ chỉ mới là thái tôn, hoàng tổ phụ của hắn vẫn còn sống khỏe mạnh, nhắc đến chuyện kế vị lúc này chẳng khác nào nguyền rủa hoàng đế quy tiên sớm. Còn hai chữ "bạo quân" kia chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hứa Quân Hách, trụ trì của một ngôi chùa ở Linh Châu gì chứ, dù có là đại thần nào trong triều dám nói như vậy trước mặt thái tôn cũng không tránh khỏi rơi đầu đó!
Tiếng quát của Ân Lang đã khiến các cung nhân sợ tái mét, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật sâu xuống đắt, không dám thở mạnh, sợ rằng vị trụ trì này làm thái tôn phẫn nộ mà liên lụy đến mình.