Chú chó nhỏ sủa không ngớt. Người bình thường đã sớm mất sạch kiên nhẫn nhưng Kỷ Vân Hành thì khác. Tính tình nàng vốn dịu dàng nên chẳng buồn tức giận. Nàng ngồi xổm xuống, đẩy cái bát sứt đến trước mặt Hứa Quân Hách, nói: “Đừng sủa nữa, ngươi mau ăn đi. Ta đã lấy nhân thịt trong bánh ra cho ngươi rồi đấy.”
Dáng vẻ ấy, như thể đang nghiêm túc trò chuyện cùng một chú chó vậy.
Hứa Quân Hách là Thái tôn được sắc phong chính thức. Thân phận tôn quý vô cùng.
Trong cung, bất kể vị đại thần nào gặp hắn thì đều phải cúi đầu cung kính, gọi một tiếng “Thái tôn điện hạ”. Cung nhân hầu hạ hắn lại hết thảy cẩn trọng, chẳng dám có chút sơ sẩy, mỗi ngày trước mặt hắn bày biện đủ loại sơn hào hải vị. Nào có bao giờ hắn nghĩ tới có ngày sẽ có người dám đem bát cơm dành cho chó đặt trước mặt, bảo hắn ăn chứ?
Đặc biệt nữa, vì biến thành chó nên mũi của hắn cực thính. Dù chưa đến gần cái bát thì hắn cũng đã ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, khó chịu cực kỳ. Hắn liếc mắt nhìn, chợt thấy mẩu bánh bao bốc ra mùi hôi thối, suýt chút nữa nôn ọe ra.
Nói trắng ra thì thức ăn của lợn còn ngon hơn thế này.
Hứa Quân Hách tức tối, đứng dậy đi về phía trước, vô thức muốn đá nát cái bát của chó thành từng mảnh. Nhưng hắn quên mất rằng hiện mình đã biến thành chó nên tất nhiên là chẳng thể làm động tác đá như trước. Chân sau đá ra chân trước, khiến cái bát đổ lăn lóc.
“Học Học!” Kỷ Vân Hành khẽ quát.
Nàng chẳng hiểu con chó gặp phải chuyện gì, cho ăn cũng không ăn, cứ một mực sủa om sòm. Cứ tưởng cuối cùng đã dừng lại, ai ngờ nó lại quay ra đá đổ bát của mình.
Kỷ Vân Hành giơ tay vỗ hai cái vào mông con chó như đang trách phạt: “Sao ngươi không ngoan ngoãn ăn cơm vậy?”
Hai cái tét này chẳng đau chút nào, mềm như bông, là vuốt ve thì đúng hơn.
Hứa Quân Hách đã cáu sẵn, giờ lại tưởng nàng coi thường mình. Hắn định lên tiếng chửi rủa nhưng tiếng vừa phát ra lại chỉ là một tràng sủa dài.
Hắn thực sự phát điên rồi.
Hắn càng chửi càng dữ dội, tiếng sủa cũng lớn hơn nhiều. Kỷ Vân Hành bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy lùi lại hai bước.
Thấy chú chó như thể sắp lên cơn dại, Kỷ Vân Hằng tuy thấy lo lắng nhưng cũng không cố bảo nó ăn nữa. Nàng thầm nghĩ, đồ ăn trong bát hay dưới đất đối với chó đều như nhau, nó vẫn ăn hết nên nàng cầm bát của mình và bánh thịt, quay đầu chạy vào nhà.
Hứa Quân Hách đang lên cơn, bỗng bị bỏ lại một mình trong sân.
Đây có lẽ là đêm khó khăn nhất trong hai mươi năm cuộc đời vừa qua của Hứa Quân Hách.