Chỉ Vì Yêu

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngược từ đầu đến cuối. À, cuối của cuối sẽ ngọt nha mọi người..^v^
Xem Thêm

Chương 11: Kết SE (Chương 2:
Hello các bạn, mình trở lại rồi đây!

Kỳ nghỉ tết của các bạn thế nào? Chắc hẳn rất thú vị đúng không!

Mình thì lo bận bịu chuẩn bị tết rồi ăn tết nên không viết được, các bạn thông cảm cho mình nhe, đền các bạn một chương dài dài nè! ^_^

++++++++++++

Về phần mẹ anh, Minh Tường đã cho bà biết hết sự thật, bà cảm thấy vô cùng áy náy có lỗi, lúc Tịch Nguyệt nằm viện bà cũng không dám vào thăm.

"Thưa mẹ, con mới về!". Tịch Nguyệt thấy bà thì chào ngay, bà lúng túng nắm tay nói xin lỗi cô, Tịch Nguyệt đương nhiên bỏ qua hết, cô cũng chỉ cần có như vậy thôi.

Tối đến, lúc Tịch Nguyệt đang gọt trái cây dưới bếp thì Minh Tường nhận được điện thoại của vệ sĩ canh chừng Ái Nhi gọi tới:

"Lâm Tổng, anh xử lí cô gái này thế nào vậy? Chúng tôi mệt mỏi với cô ta quá, cho ăn thì mở giẻ ra là cô ta chửi bới om sòm, mà không cho ăn uống thì sợ cô ta chết, bọn tôi hết chịu nổi rồi."

Minh Tường đi ra ngoài lan can lầu, nói với họ:

"Cứ thế trực tiếp ném cô ta xuống sông, phải cẩn thận đừng để ai nhìn thấy!"

"Đã rõ, tôi làm ngay."

Minh Tường thở ra một hơi, xin lỗi Tịch Nguyệt, em tha thứ cho cô ta nhưng anh thì không. Nếu cô ta có làm ma về ám em đi nữa, dù phải liều cái mạng này anh cũng sẽ nhất quyết bảo vệ em.

Mấy hôm sau Minh Tường ngày nào cũng tăng ca, cô ngủ say anh mới về đến, sáng ra thì anh nói chuyện với cô được vài câu thì đi làm sớm. Tịch Nguyệt sợ anh mệt mới đến công ty xem sao thì nhân viên nói anh về rồi, cô ôm dấu hỏi thắc mắc to đùng về nhà.

Chín giờ tối Minh Tường về, anh mở cửa vào nhà, bàn tay trái quấn băng cá nhân hết ba ngón, cổ tay quấn một khúc bông băng, nhẹ nhàng mở cửa, lén la lén lút sợ làm mẹ và Tịch Nguyệt thức giấc, ai ngờ vừa tới cầu thang gặp ngay Tịch Nguyệt đi xuống. Anh đứng hình nhìn cô, cô lẳng lặng bật đèn lên, nhẹ giọng nói:

"Lúc chiều, em có tới công ty tìm anh."

Minh Tường nghe tim mình rớt một nhịp, cô biết anh nói dối rồi sao? Cô đang bệnh như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy liệu có làm bệnh tình nặng hơn không? Anh bối rối, lúng túng, không biết nên nói với cô như thế nào.

"Em... Anh....anh..." . Minh Tường gãi gãi đầu, rồi cật lực vò tóc, haiz, anh làm sao có thể nói mình giả vờ tăng ca để đi học nấu ăn được cơ chứ! Chỉ là anh muốn tự tay nấu cho cô bữa ăn tử tế, để phần nào đáp lại những gì cô làm cho anh. Nhưng anh cũng thật không ngờ nấu ăn quả thật không dễ, mấy ngày nay liên tục bị đứt tay, hôm nay nặng nhất, ba ngón và bị bỏng cổ tay. Anh sợ cô sẽ cười mình rồi không cho anh học nữa, hơn hết anh hiểu cô rất lo lắng cho anh nên mới đến công ty. Anh đã lén lút học, nếu để nhân viên biết được thì thể diện của anh để ở đâu đây!?! Anh thề ngàn vạn lần anh không muốn nói dối cô đâu!....

Tịch Nguyệt thấy anh ấp úng không trả lời được thì khẽ thở dài. Anh về nhà là được rồi, cô cũng không quan tâm anh làm gì bên ngoài, anh có qua lại với người phụ nữ khác cô càng không muốn biết, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có tủi thân. Cô đến bên anh, cầm áo và cặp của anh đang cầm:

"Để em cất giúp anh, anh mau đi tắm rồi ăn cơm."

Minh Tường cố giấu vết thương, cười xòa nói:

"Để anh cất được rồi, em đi nghỉ sớm đi, anh sẽ tự dọn cơm ăn."

Nhưng Tịch Nguyệt đã nhanh mắt thấy mấy ngón tay và cổ tay quấn băng của anh, cô giữ tay anh, hỏi:

"Tay anh làm sao lại bị thương?"

"Anh...anh xin lỗi, anh... đã nói dối em là tăng ca để...để đi...học nấu ăn!" Minh Tường mặt méo xệch nói lý do, Tịch Nguyệt nghe xong ngây ra nhìn anh một lúc rồi phì cười. Minh Tường ngượng chín mặt nói:

"Em đừng cười nữa! Ôi trời ơi xấu hổ chết mất!" ,anh làm bộ che mặt, Tịch Nguyệt ngừng cười, cô nói:

"Nếu anh muốn nấu thì nói em, em chỉ anh nấu được mà!"

"Anh sợ em cười anh.."

"Không có, anh học nấu cũng tốt, sau này khi không có em ở đây, mẹ có bận thì anh cũng có thể tự nấu ăn."

Nghe đến đó Minh Tường đã thấy hoang mang, anh nắm chặt tay cô:

"Em không được nói vậy! Em phải nấu ăn cho anh hoài luôn! Anh không cho phép em rời xa anh, càng không cho phép em xảy ra chuyện."

Tịch Nguyệt thấy mặt anh tái đi, biết anh lo sợ điều gì, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Em đùa thôi, mai anh về mình cùng nấu ăn nhé!"

Minh Tường nhìn nụ cười dịu dàng của cô, nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi không ít, anh gật đầu. Tịch Nguyệt đi dọn cơm, anh nhìn theo bóng lưng cô phảng phất buồn mà trong lòng xót xa. Bằng mọi giá anh phải chữa khỏi bệnh cho cô, anh không thể để cô vừa mới an ổn chưa được bao lâu đã lại bị bệnh tật hành hạ như vậy.

Những ngày sau đó, quả thật đối với Tịch Nguyệt không còn gì hạnh phúc hơn. Minh Tường sắp xếp công việc về sớm cùng cô nấu ăn, cùng cô đi siêu thị, đi chơi, anh còn đưa cô đi mua sắm quần áo, hai người đi ngang qua khu bán quần áo và đồ dùng em bé, Tịch Nguyệt dừng lại, cô bần thần nhìn những món đồ bé xinh kia.

"Sao vậy?"

Tịch Nguyệt khẽ nói: "Em nhớ con!.."

Minh Tường cảm thấy như vừa có nhát dao đâm vào tim mình, đau nhói, tất cả đều do sự ngu ngốc của anh mà ra. Anh cùng cô nhìn một lúc nữa rồi nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm:

"Anh xin lỗi!"

Tịch Nguyệt mỉm cười mà khóe mắt đỏ hoe:

"Em vẫn chưa kịp mua cho nó thứ gì cả...em cũng chưa biết nó là trai hay gái...em...em còn chưa nghĩ ra cho nó một cái tên thật hay..." Tịch Nguyệt ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở, Minh Tường chỉ có thể ôm cô để cô khóc cho thỏa lòng, cô đau một, anh đau mười. Suốt quãng đời còn lại anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Từ lúc xuất viện đến nay đã hai tháng, Minh Tường dần dần trở nên chu đáo đến ngạc nhiên, anh đều đặn nhắc cô uống thuốc, đưa cô tái khám. Trương Huy nói với anh tình trạng của Tịch Nguyệt đã khá ổn định, khỏe lên thì chưa nhưng không tệ hơn là tốt rồi. Nếu muốn phẫu thuật thì sức khỏe của cô vẫn chưa đủ điều kiện.

"Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, để cô ấy sớm khỏi bệnh!"

"Tôi hy vọng anh làm được." Trương Huy nói, anh nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tịch Nguyệt bây giờ, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện, anh chỉ mong cô mãi mãi hạnh phúc, mặc dù người khiến cô hạnh phúc không phải anh.

Minh Tường đưa Tịch Nguyệt đi siêu thị, lúc ra khỏi cổng siêu thị cô mới nhớ chưa mua sữa chua, Minh Tường đỗ xe vào lề, anh trở vào mua còn cô ngồi đợi. Minh Tường vừa vào thì có người đến gõ cửa kính xe, Tịch Nguyệt nhìn ra thì có người với vẻ khẩn trương ngoắc cô ra ngoài, Tịch Nguyệt nghĩ người ta có việc cần giúp nên mở cửa xe bước ra, vừa đứng dậy đã bị chụp thuốc mê bắt đi.

Minh Tường trở ra thấy cửa xe mở mà không thấy Tịch Nguyệt đâu, anh ném túi sữa vào xe rồi chạy xung quanh tìm. Đoạn đường này bây giờ chỉ toàn xe ô tô chạy, xung quanh cũng chỉ có văn phòng của mấy công ty, Tịch Nguyệt đi đâu được chứ?

Bất chợt Minh Tường nhìn thấy chiếc lắc tay dưới đất, anh nhặt lên xem, mặt liền biến sắc, đây chính là lắc tay của Tịch Nguyệt, cô nói với anh nó sắp bị bung móc mà anh chưa kịp gắn lại cho cô, giờ nó rơi ở đây chứng tỏ cô đã xảy ra chuyện. Minh Tường nắm chặt chiếc lắc trong tay, tâm trí bấn loạn, anh tất tả chạy đi tìm cô một vòng nữa mới gọi cho Trương Huy nhờ giúp đỡ.

++++++++++++

Thêm Bình Luận