Chương 10: Kết. SE (Chương 1:
Cảm ơn ý kiến của các bạn rất nhiều, mình sẽ viết SE trước nha. ^^
=======================!!!!!!!!!Minh Tường mua cháo trở về, thấy Trương Huy đứng khoanh tay dựa vào tường ngoài phòng bệnh, Minh Tường nói:
"Trương Huy, tôi sẽ chăm sóc và bù đắp cho Tịch Nguyệt, xin anh cố gắng chữa cho cô ấy!"
"Anh không cần nói tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, cô ấy không chỉ là bạn mà còn là người tôi yêu. Tôi cảnh cáo anh nếu còn làm cô ấy tổn thương nữa tôi sẽ bất chấp tất cả đưa cô ấy rời xa anh."
Minh Tường mỉm cười:
"Trừ khi tôi chết, nếu không thì anh không có cơ hội đó đâu!"
Từ nãy giờ anh đã suy nghĩ rất nhiều, cô đã tha thứ cho anh, anh quyết định sẽ dành cả quãng đời còn lại để chăm sóc yêu thương cô, bù đắp lại những lỗi lầm của mình.
Minh Tường vừa bước vào phòng đã nhận ngay một cái tát của Trang Trang, cô tức giận lớn tiếng chất vấn:
"Tại sao anh lại đối xử với Tiểu Nguyệt như vậy? Anh nói đi!"
Tịch Nguyệt hốt hoảng vội cản: "Trang Trang, đừng mà!"
"Nếu anh không yêu Tiểu Nguyệt thì hãy ly hôn đi, để cậu ấy yên, hừ, ở bên anh ngoài đắng cay khổ cực ra thì chẳng còn gì nữa!"
"Chúng tôi không ly hôn," Minh Tường bước đến nắm tay Tịch Nguyệt "từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc Nguyệt."
"Anh chắc chứ?" Trang Trang lườm anh. Minh Tường nhìn cô, nói chắc nịch: "Tôi thề!" rồi anh lặng lẽ lấy cháo ra cho Tịch Nguyệt. Trang Trang cảm thấy mình không nên ở đây làm bóng đèn nữa, cô nén giận thở dài một cái, nói:
"Tiểu Nguyệt, tớ về nhé, tối chút lại đến thăm cậu."
"Được, tạm biệt cậu!"
Trang Trang đứng lên đi còn không quên quay lại trừng mắt dọa Minh Tường: "Anh cẩn thận đấy, liệu mà cư xử cho tốt!"
Tịch Nguyệt cười khổ, Minh Tường liếc cánh cửa bị đóng lại một cái, bưng cháo đến cho cô, lầm bầm:
"Không ngờ bạn em hung dữ thật!"
"Hì, lúc trước đi học toàn là nó bảo vệ em, vì em rất hay bị bắt nạt."
"Vậy à, sao em không bắt nạt lại họ?"
Tịch Nguyệt cười ngượng:
"Không dám, cũng không có khả năng!"
Minh Tường vỗ nhẹ đầu cô:
"Em thật ngốc! Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ bảo vệ em!"
Tịch Nguyệt xấu hổ, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp. Trương Huy từ ô kính nhỏ ở cửa phòng nhìn vào, cảm thấy thật xót xa. Bao năm qua tâm tình anh đều ở nơi cô, nhưng trái tim cô lại chưa một lần quay lại nhìn anh. Không phải anh không biết Trang Trang thích mình, cũng biết cô đã đợi mình ngần ấy năm, nhưng anh lại không thể đáp lại. Tình yêu chính là thứ tình cảm khốn kiếp, luôn đi kèm với bao nhiêu là đau khổ, người mình yêu thì không được đáp lại, người yêu mình thì lại không thể mở lòng.
Hôm sau Tịch Nguyệt xuất viện, Minh Tường nói đưa cô đến gặp một người. Cô hỏi là ai nhưng anh không nói. Hai người đến một nhà kho cũ kỹ, có hai vệ sĩ gác ở ngoài, Minh Tường hỏi:
"Cô ta sao rồi?"
Một người đáp:
"Cô ta đập cửa và chửi mắng ầm ĩ quá không chịu nổi nên tôi trói lại nhét giẻ rồi."
"Được rồi, mở cửa đi."
Người đó mở cửa, Minh Tường nắm tay Tịch Nguyệt dắt vào, ánh sáng từ những lổ mục trên nóc nhà rọi xuống yếu ớt chiếu sáng xung quanh, không khí lạnh cùng mạng nhện và bụi bặm bao phủ bên trong khiến Tịch Nguyệt rùng mình. Cô phải căng mắt ra mới có thể nhìn được thân người nằm trên đệm rơm. Cô nhíu mày nhìn Minh Tường:
"Là Ái Nhi sao?"
"Phải, hôm qua cô ta đã thú nhận hết tất cả tội lỗi của mình. Chỉ vì ghen tỵ với em mà cô ta bày ra tất cả. Đứa bé cô ta mang cũng không phải con anh."
Tịch Nguyệt không thể tin được: "Thật vậy sao?... Vậy...con em mất...có liên quan đến cô ta không?"
Minh Tường mím môi, anh nhìn Ái Nhi đầy oán hận, thấp giọng trả lời Tịch Nguyệt: "Là cô ta làm! Cô ta đổ dầu ăn ra sàn cố tình để em trượt ngã." Anh siết bàn tay Tịch Nguyệt, nhìn cô. "Anh đưa em đến đây, giao cô ta cho em, em muốn làm gì thì làm!"
"...." Tịch Nguyệt hơi khó xử, thấy Ái Nhi nãy giờ không nhúc nhích mới hỏi, "Cô ta còn sống không vậy?"
Minh Tường gọi vệ sĩ vào tạt nước cho Ái Nhi tỉnh lại, cô ta vừa tỉnh lại thấy hai người đã muốn mắng chửi, nhưng miệng bị nhét giẻ nên không nói được. Tịch Nguyệt bảo vệ sĩ lấy giẻ ra, cô ta bắt đầu la lối:
"Thả tôi ra! Các người thả tôi ra! Lâm Minh Tường, anh là đồ hèn hạ! Khốn nạn! Tịch Nguyệt, tôi thề không tha cho hai người!"
"Câm miệng! Tôi còn chưa xử cô tội dám lẻn vào phòng làm việc của tôi lấy trộm tài liệu mật. Hừ, gan của cô cũng lớn lắm."
Ái Nhi cười to: "Hahahaha...Lâm Minh Tường, anh sẽ gϊếŧ tôi sao? Tốt nhất là gϊếŧ tôi đi, nếu không sau này hai người đừng hòng sống yên ổn!"
"Cô...." Minh Tường tức đến mắt long lên, anh bước tới nắm cổ cô ta kéo đứng lên rồi bóp mạnh "được, cô muốn chết thì tôi thành toàn cho!"
Tịch Nguyệt vội nắm cánh tay anh kéo ra: "Minh Tường, thả cô ta ra đi, sẽ chết thật đó!"
Minh Tường quay sang nhìn cô: "Loại người tàn nhẫn này em còn nhân từ làm gì? Cô ta đối xử với em như vậy, để cô ta chết đã là quá nhẹ nhàng!"
"Không phải! Em không muốn anh bẩn tay vì em, buông cô ta ra đi anh, em sẽ xử lí cô ta! Nha anh!"
Minh Tường lúc này mới chịu buông tay, Ái Nhi ngã xuống đất thở hồng hộc, cô ta cũng thật không ngờ Minh Tường có thể thật sự sẽ gϊếŧ mình. Tịch Nguyệt nói với Minh Tường:
"Anh ra ngoài đi em muốn nói chuyện với cô ta một chút!"
"Không cho anh nghe được sao?" Minh Tường hơi phụng phịu hỏi cô, Tịch Nguyệt khẽ cười: "Không được!"
Minh Tường buồn thiu đi ra ngoài, Tịch Nguyệt khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp bị tát bầm của Ái Nhi, ánh mắt đầy sự thương hại, lắc đầu khẽ thở dài, cô ta khó chịu xoay mặt đi chỗ khác tránh né:
"Cô đừng làm bộ lương thiện, muốn làm gì thì làm đi!"
Tịch Nguyệt cười:
"Cô cho rằng tôi giống cô sao? Gϊếŧ cô rồi cô sẽ buông tha tôi sao? Cô là thứ âm hồn bất tán, tôi sẽ thả cô đi, hãy đi thật xa và sống cho tốt, làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"
"Haha...cô nghĩ thả tôi đi thì tôi sẽ buông tha cô sao? Không đời nào, tôi còn sống ngày nào sẽ khiến cô không yên ngày đó!"
Tịch Nguyệt nhíu mày:
"Cô ghét tôi đến vậy sao?"
"Phải, tôi hận cô, rất rất hận cô, từ trước đến giờ tôi đều thấy cô rất chướng mắt, tại sao cô cái gì cũng hơn tôi? Đã vậy tôi phải cố gắng rất nhiều, nỗ lực để có thể hơn cô, ha ha...nếu không phải tôi bất cẩn, thì cô sẽ mãi mãi là kẻ thua cuộc bị tôi vùi dập!" cô ta hét lên, Tịch Nguyệt thẳng tay tát cô ta hai cái thật mạnh.
"Vậy còn con tôi? Nó có tội tình gì đâu tại sao cô lại hại chết nó?"
"Tại vì mẹ nó là cô! Là cô liên luỵ nó, là cô đã hại nó, không phải tôi!"
"Cô điên rồi!". Tịch Nguyệt mắng Ái Nhi, cô ta cười như điên loạn, con của cô là do cô hại chết...là vì cô liên luỵ nó...ngực trái lại đau thắt, Tịch Nguyệt ôm ngực, cô sắp không đứng vững nữa, Minh Tường bên ngoài nghe hai người to tiếng, nhịn không được đi vào, Ái Nhi gào thét:
"Thả tôi ra! Các người thả tôi ra!"
Anh đỡ Tịch Nguyệt, bế cô ra xe, không quên dặn hai người vệ sĩ:
"Nhét giẻ cô ta đi!"
Anh lấy thuốc sẵn trên xe cho cô uống, một lúc sau cơn đau dịu lại, anh hỏi cô:
"Em định xử cô ta thế nào?"
Tịch Nguyệt nhìn anh: "Thả cô ta đi!"
Minh Tường ngạc nhiên: "Tại sao?"
Cô cười: "Em không muốn cô ta chết rồi thành hồn ma ám em đâu!"
Minh Tường cảm thấy buồn cười, anh nói: "Em không sợ cô ta lại hại em à?"
Tịch Nguyệt nheo mắt nhìn anh: "Không phải anh nói sẽ bảo vệ em sao?"
Minh Tường cười: "À, vậy anh sẽ mang em theo mọi lúc mọi nơi để bảo vệ em, lúc đó đừng có chê anh phiền phức!"
"Anh chê em phiền thì có!"
Hai người nói qua nói lại đến khi về nhà, lần đầu tiên từ ngày cưới nhau hai người mới nói chuyện nhiều mà vui như vậy.
+++++++++++++++++
Chương sau có biến nha :))