Hôm nay là ngày Cố Nhu Vân được phụ thân gửi thư triệu tập bí mật. Hắn nhìn vào thì thở dài, số là đại hội võ lâm sắp đến. Cố Nhu Vân vốn đã biết rõ ý định của phụ mẫu là gì. Y ngồi trên tháp mệt mỏi chợp mắt. Từ bên ngoài một bóng người lấp lóa, nam nhân bạch y muốn vào rồi lại thôi nên cứ mãi ở nơi đó chần chừ. Nghiêm Luân Ân mở mắt ra nhìn một cái sau đó quay lại tiếp tục nhắm mắt, lạnh giọng nói:
"Nếu vào thì vào ngay còn không thì đi về."
Giọng nói đủ lớn để kẻ bên ngoài nghe thấy. Bạch sắc y phục chần chừ một chút thì đi vào. Y hành lễ đối với hắn cung kính. Nghiêm Luân Ân khẽ mở mắt, xoay người nhìn y:
"Đồ ngốc, vào đây làm gì?"
Kẻ được Cố Nhu Vân yêu thương gọi hai tiếng đồ ngốc đó chính là Du Tân. Dáng vẻ thiếu niên chỉ mới mười bảy trông không quá cao cũng chẳng quá thấp, bộ mặt có phần còn nai tơ nhìn là mới sơ. Y thẹn thùng nhìn Cố Nhu Vân, hỏi:
"Tứ gia, ngươi đã hết trọng thương chưa?"
Du Tân vẫn còn ấy nấy và tội lỗi vụ việc của mấy ngày trước cho đến nay mới dám đến gặp mặt Cố Nhu Vân. Nhưng đối lại sự sợ hãi và lo lắng của y, hắn vẫn chỉ thờ ơ trả lời xem như mọi việc không có gì quá to tát:
"Không còn gì."
Du Tân nhìn hắn một hồi, im lặng không biết nên hỏi thêm không. Một lúc lâu khi Cố Nhu Vân đã không còn đủ kiên nhẫn để mở mắt nghe tiểu thuộc hạ của mình nói năng không nên lời. Hắn nhắm mắt ý tứ muốn ngủ. Có vẻ đã quyết định cộng thêm hành động của Cố Nhu Vân như thúc giục, Du Tân cam đảm hỏi:
"Người, người còn giận thuộc hạ không?"
Giận sao? Cố Nhu Vân hỏi thầm trong lòng. Cũng tự giải đáp trước. Nếu hỏi hắn có giận không, thì đương nhiên là có. Nếu không có Du Tân thì... Cố Nhu Vân thở dài. Hắn ngồi bật dậy nhìn y, nói:
"Còn, rất giận."
Một câu trả lời như đem trái tim Du Tân móc ra, nó sợ hãi đập đến loạn nhịp. Y nhanh chóng quỳ xuống, tà áo bạch sắc phủ lên đôi chân của Cố Nhu Vân, ấm áp đến lạ. Y ôm lấy chân của hắn, bộ dáng như cún con đầy hối lỗi. Thế nhưng Cố Nhu Vân đối với y vẫn không có chút để tâm, ánh mắt hắn như mặt hồ phẳng lặng không rợn chút sóng mà nhìn y. Du Tân sợ hãi với ánh mắt đó. Y thùy ánh mắt, khẽ giọng nói:
"Thuộc hạ hứa sẽ không có lần sao nữa. Ca ca, huynh tha cho đệ được không?"
Du Tân dùng cách thách khác với ngày thường cầu xin. Hôm nay có vẻ y đã hạ không ít quyết tâm. Vì bản thân y biết chính mình đã làm ra tội trạng gì, đã có lỗi với hắn bao nhiêu. Hôm nay cho dù có trầy da tróc vẩy Du Tân nhất định cũng phải lấy được lòng thương hại của hắn.
Mà chiêu thức này cũng thật sự hiệu nghiệm, Cố Nhu Vân nghe đến hai từ ca ca cả người như muốn tan chảy. Sắc mặt đanh thép khi nãy dịu lại, tất cả những biểu hiện lúc này chỉ là gượng ép tránh lại để tiểu tử bên dưới thấp bở mà lấn tới.
"Ca ca, đệ sai rồi. Ca phạt đệ đi, đừng im lặng mà." Du Tân mắt đỏ hoe như muốn khóc. Đối với sự im lặng và lạnh lùng của hắn y cũng đã quen nhưng chỉ khi y nũng nịu một chút, ăn mặc nhẹ nhàng một chút, gọi hắn hai tiếng ca ca hắn sẽ yêu thương mà ôm y vào lòng. Nhưng hôm nay lại khác, hắn không trả lời cũng chẳng động tay động chân. Thà rằng Cố Nhu Vân đánh y, y cũng sẽ cảm thấy thỏa mái hơn là khi phải im lặng như thế này. Sự trừng phạt kinh khủng nhất, đau đớn nhất có lẽ là ánh mắt và sự im lặng đó xuất phát từ người mà y thật sự yêu thương. Du Tân chỉ là thiếu niên chưa gọi là trưởng thành, tâm lí đôi lúc cũng không phải vững vàng tuyệt đối. Từ trước cho đến nay dẫu có nguy hiểm, gian nan nhưng sẽ luôn cơ Cố Nhu Vân che chở. Nhưng bây giờ... ngay cả hắn cũng chẳng cần y. Thử hỏi, Du Tân có sợ hãi, có yếu mềm không?
"Ca ca,..." Du Tân kêu thêm một tiếng nhưng chưa mới được gì đã bật khóc thành tiếng, ôm chân Cơ Nhu Vân đến phát đau. Bỗng một bài tay nóng ấm từ phía trên hạ trên đầu y, âu yếm vuốt ve. Cố Nhu Vân đã không chịu nổi, bàn tay luôn không ngừng đòi, đòi phải chạm vào con người trước mặt. Đứa trẻ mà hắn nhặt về năm nào bây giờ đã mười bảy tuổi rồi, đã trưởng thành đến như vậy rồi, đã có thể đỡ được năm chiêu của Lâm Anh nhưng lại sợ hắn bỏ rơi mà khóc la, mà lấy lòng. Cố Nhu Vân có chút tội nghiệp, có lẽ Du Tân luôn sợ... sợ bị bỏ rơi. Hắn vốn chỉ muốn dạy cho y một bài học nhưng không ngờ đã làm chi y khóc thành ra như vậy. Hắn vuốt ve y, như chủ nhân đang an ủi cún con của mình. Có Nhu Vân yêu thương, ấu yếm dỗ dành:
"Ngoan, tiểu Tân không khóc. Ca ca thương ngươi."
Lời nói ngọt ngào đến muốn chết người, Du Tân nghe xong không nín khóc mà ngược lại càng khóc lớn hơn, khóc đến ướt cả một mảnh y phục ở tại vị trí đầu gối.
"Ngươi có biết ta giận lắm không? Nhưng ta đã cầu xin tam ca giữ mạng ngươi lại, còn chữa thương cho ngươi. Vậy ngươi nghĩ ta sẽ bỏ mặc người được sao?" Cố Nhu Vân giải bày.
Du Tân đang khóc lấm lem liền thò cái đầu nhỏ lên, đôi con ngươi long lanh không ngừng đối với Cố Nhu Vân câu dẫn.
"Người sẽ không bỏ thuộc hạ thật sao?"
"Phải!" Cố Nhu Vân dứt khoát đáp. Không thể chịu thêm, hắn ôm lấy y lôi lên, cười lên một nụ cười tà.
"Để đền đáp sự khoan dung của ta, tiểu Tân ngươi cũng nên bày tỏ chút thành ý."