Lâm Anh sáng sớm xuất phát trở về Kinh Môn bên cạnh đó còn dẫn thêm hai trăm đệ tử khác cùng đến. Vừa đến nơi, hắn đã được tiếp đón vô cùng hùng hậu, giống như chiến công hiển hách trở về quê. Nhưng lạ thay, trong số những kẻ đó lại vắng bóng của Chiết Ân. Lâm Anh thấy lạ bèn đến hỏi Tống Quan:
"Chiết Ân đâu rồi?"
Tống Quan nghe đến Chiết Ân bỗng dưng đỏ mặt, cơ hồ như nghĩ đến chuyện gì đó. Không lâu sau đó y đã trả lời:
"Huynh ấy đã uống rượu say ngủ từ tối hôm qua đến nay vẫn còn chưa tỉnh."
"Uống rượu?" Cố Nhu Vân hỏi lại.
Tống Quan ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà giương mắt nhìn hắn. Lâm Anh nhìn ra sự khó hiểu của y mới giật mình nhớ ra, đây không phải võ lâm minh chủ phủ. Nơi này là Kinh Môn, còn kẻ kia là Chiết Ân rượu đối với y chính là bình thường, còn đối với hắn lại là thứ bất bình thường. Lâm Anh ghét rượu, ghét cả người lẫn mùi với bộ dáng bê tha khi say sỉn.
Nghĩ rồi lại thôi, hắn cũng chẳng thể nào bắt bẻ hay cấm đoán được con người kia. Định đi đến chỗ của Vũ Minh hỏi thăm một vài chuyện thì nhớ ra, người này vẫn còn đang bị thương. Hắn quay sang, một lần nữa hỏi Tống Quan:
"Vũ Minh đã khỏe chưa?"
Tống Quan từ từ chậm rãi đáp:
"Vũ Minh chưởng môn sức khỏe có yếu nhưng không đáng ngại, tịnh dưỡng đôi ba ngày liền khỏe."
"Ừ." Lâm Anh gật đầu, bước chân nhanh nhẹn như sợ lỡ mất con mồi mà đi đến tìm Vũ Minh.
"Cốc, cốc..." Lâm Anh gõ cửa.
"Ai đó?" Vũ Minh yếu ớt hỏi ra bên ngoài.
"Giảng bối Lâm Anh." Lâm Anh đáp.
Vũ Minh biết là quý nhân liền vui vẻ mỉm cười, thiện chí đáp lời:
"Mời Lâm Anh công tử vào trong."
Lâm Anh đi vào hành lễ, đối với Vũ Minh rất cung kính giữ lễ. Hắn ngồi xuống cái ghế để gần đó, bằng giọng điệu nhàn nhạt của mình mà hỏi thăm Kinh Môn chưởng môn. Hắn nói:
"Kinh Môn chưởng môn đã khỏe hơn chưa?"
"Đa tạ Lâm Anh công tử quan tâm, ta nghỉ ngơi một lúc liền khỏi. Cũng thật đa tạ ngươi và Chiết Ân công tử. À mà, Chiết Ân công tử hắn đâu rồi, ta vẫn chưa có cảm tạ qua." Vũ Minh vui vẻ nói chuyện.
Lâm Anh có vẻ như rất dị ứng với cái tên Chiết Ân thì phải, mỗi khi có ai đó nhắc đến, đầu óc Lâm Anh liền giật giật liên hồi, đau đớn khó chịu. Hắn cười nhẹ đáp lễ, trả lời một chút cho qua chuyện, hắn nói:
"Chưởng môn đã khách sáo. Ta và Chiết Ân cũng là vì võ lâm không nhất thiết phải nhận công lao."
Hiện tại Kinh Môn chưa vững, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết triệt để nếu để Vũ Minh mang ơn chính mình thì thật quá hổ thẹn.
"Công tử đã quá lời." Vũ Minh đáp lễ.
Lâm Anh không để tâm đến lời lẽ khách khí. Hắn suy tư một chút, thùy ánh mặt lại dâng lên, hướng Vũ Minh trình bày vào vấn đề chính.
"Chưởng môn, sự việc hôm nay có Ma phái nhúng tay, ngay cả chính ta còn thật sự nghi ngờ. Phiền ngài nói thật, Kinh Môn có phải đang nắm giữ cái gì đó quan trọng hay không?" Lâm Anh hỏi.
Vũ Minh cúi đầu thùy ánh mắt, khẽ cười. Y nói:
"Công tử nghĩ nhiều, Kinh Môn trong võ lâm vốn là một môn phái nhỏ không có gì đáng giá. Ở đây làm gì có cái gọi là quan trọng."
Lâm Anh không tin được, nhất là thái độ có hơi lạ lẫm của Vũ Minh lại càng dấy lên nghi ngờ cực lớn trong hắn. Hắn nhíu mày nhìn Vũ Minh tỏ rõ thái độ không tin, hắn nói:
"Chính là vì không quan trọng, lại không có gì đặc biệt lại khiến cho Ma phái hao tâm tổn trí để ý như thế mới phải đáng nghi ngờ."
"Thật sự ngươi đã nghĩ nhiều, nơi này chẳng có gì cả, nếu có cũng là một tên phản nghịch Vũ Lăng dụ đến mà thôi." Vũ Minh đáp, quả quyết phủ nhận.
Lâm Anh đanh lại gương mặt, có lẽ đã không thể dùng lời lẽ ngon ngọt mà dụ dỗ, hắn bèn chuyển sang uy hϊếp. Lâm Anh nói:
"Vũ Minh chưởng môn, chúng ta là võ lâm Trung Nguyên chính phái. Ta có công giúp ngài đánh đuổi phản nghịch, còn có thể giúp ngài về sau. Bọn Ma phái nhất định sẽ quay lại, lúc đó e là phải cần đến ta giúp sức. Nếu biết được ngọn ngành, như vậy sẽ dễ dàng đi rất nhiều."
Vũ Minh trầm tư, đến cuối cùng vẫn chọn cách phủ nhận, y nói:
"Ta đã nói rồi, không có gì quan trọng ở Kinh Môn cả."
"Giảng bối cáo lui, chưởng môn nghỉ ngơi." Lâm Anh hết lời những không có tác dụng. Hắn căn bản là chẳng muốn cùng y đôi co một vấn đề vốn không có kết quả nên chỉ đành rời đi.
Lâm Anh đi dạo một lúc, không hiểu sao lại đi đến bên cạnh tiểu viện nhỏ mà Chiết Ân đang ở. Bước chân như bị thôi miên, Lâm Anh đẩy cửa đi vào. Người bên riêng đúng thật như lời Tống Quan đã nói, say sỉn nằm dài lên giường. Lâm Anh nhìn chầm chầm vào y, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Chiết Ân ở trong cơn mê ngủ được giác quan thứ sáu mách bảo có kẻ đang nhìn mình. Y từ từ nheo mắt, nhăn mặt nhìn Lâm Anh. Lâm Anh như hoàn hồn so với Chiết Ân đang say ngủ còn có phần say hơn. Hắn ngại ngùng, quay mặt đi nơi khác, không dám cùng y đối mặt. Người bên dưới từ từ ngồi dậy, với hành động lạ của Lâm Anh thì vô cùng thích thú. Nhưng dù là thế, Chiết Ân vẫn giả vờ như thường, ngồi trên giường nhìn hắn mà hỏi:
"Ngươi đến có việc gì?"
Lâm Anh tưởng rằng Chiết Ân sẽ buông lời chọc ghẹo, không nghĩ lại nghiêm túc như thế này. Nếu suy xét rõ ý tứ của Lâm Anh thì hắn chính là kì vọng, là muốn cùng Chiết Ân nói chuyện vui vẻ. Chỉ có điều, chấp niệm của Lâm Anh quá lớn lại càng cho rằng bản thân đối với Chiết Ân vô cùng ghét bỏ. Chính vì thế, hắn mới tự lừa mình dối người, nhàn nhạt đáp lời:
"Ta định đến tìm ngươi nói về một chút công việc. Nghe Tống Quan nói ngươi say, nên muốn qua đây xem ngươi đã tỉnh chưa để trao đổi một chút."