Chương 9: Cô say rồi.

Dương Nhật Hạ cùng Hứa Âu Thần rảo bước ra ngoài, tuỳ ý ngồi vào một bàn ăn.

Bàn ăn này đã gần chật kín người, chỉ còn ba chỗ cuối.

Thấy Hứa Âu Thần bước đến, những người ngồi trên bàn đều quay qua chào hỏi. Theo như Nhật Hạ biết, những người ngồi ở đây cũng không hề tầm thường, đều là những doanh nhân tầm cỡ có máu mặt. Vừa ngồi xuống, Nhật Hạ nhìn qua bình rượu vang đỏ thắm liền nhớ ra lời dặn dò của thư ký Chu.

Nhật Hạ khéo léo đổi cốc nước ngọt của mình qua cho Hứa Âu Thần, để anh uống nước ngọt, đổi ly rượu qua phía mình.

Hứa Âu Thần thấy hành động của Nhật Hạ, bất ngờ nhìn cô nhưng rồi thu cảm xúc lại, khí chất lạnh lùng như thường.

Nhật Hạ thấy phản ứng của anh, khẽ mỉm cười.

“Nào Hứa tổng, kính anh một ly.”

Những người trong bàn bắt đầu mời rượu nhau xã giao.

“Hôm nay Hứa tổng không được khoẻ, để tôi kính các anh một ly.” Nhật Hạ đứng dậy, nâng ly rượu lên, chủ động mời đối phương.

Những người đàn ông trong bàn bất ngờ, ngây ra một lúc. Nhưng không sao, được cô gái xinh đẹp thế này mời rượu, đâu ai nỡ từ chối, ánh mắt dán lên cơ thể nóng bỏng xinh đẹp của cô. Mọi người bắt đầu vui vẻ mời rượu nhau.

Âu Thần ngồi một bên, chăm chú nhìn ngắm cô. Ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

Dương Nhật Hạ đang uống cạn ly rượu, ánh mắt vô tình liếc sang người bên cạnh. Thật sự rất lâu rồi cô mới uống lại rượu, cảm giác có chút... vui.

Cô vô tình nhìn thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, khiến bản thân có chút không tự nhiên nhưng đều cố tình chỉ liếc qua rồi lại quay đi. Những người đàn ông thấy cô uống được, bắt đầu liên tiếp dồn dập mời cô cạn những ly rượu vang đắng chát.

Hứa Âu Thần ngồi bên cạnh, đã không thể ngồi im nhìn được nữa. Cứ thế này cô sẽ say mất. Rượu vang dù nhẹ, nhưng ngấm rất nhanh.

“Để tôi.” Anh dành lấy ly rượu trên tay cô, uống cạn.

Nhật Hạ quay qua, ánh mắt giống như đang hỏi. Anh đang làm gì thế?

Âu Thần mặc kệ cô, cứ uống hết ly này đến ly khác. Mặc kệ dù biết bản thân bị dị ứng rượu và bệnh dạ dày rất nặng.

Tiệc đã gần tàn, men rượu đã bắt đầu ngấm dần vào người cô. Hứa Âu Thần lúc này đang ngồi bàn chuyện, nhưng mặt anh đã bắt đầu tái đi? Anh sao vậy? Nhật Hạ hoảng hốt, kéo áo Âu Thần. Anh mặc kệ cô, cứ thế nói chuyện.

Dương Nhật Hạ quay qua nhìn Âu Thần, lại tiếp tục bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, có chút say đắm.

Cô nhìn thấy bản thân trong đôi mắt anh. Lúc này đã ngấm men rượu, gương mặt đỏ hồng, đôi môi mọng nước, nhìn rất câu dẫn đàn ông!

Lúc này những tên đàn ông trên bàn cũng đã ngấm men rượu, bắt đầu không kiểm soát được hành động của mình. Cứ thế phát ra những lời lẽ trêu chọc thiếu tôn trọng Nhật Hạ.



Hứa Âu Thần xem xét tình hình, cũng đã muộn, liền kéo tay Nhật Hạ, khẽ gật đầu với những người còn lại rồi đi ra ngoài. Ra đến cửa, Âu Thần nhìn thẳng vào mắt cô, hai đôi mắt chạm nhau. Gương mặt cô lúc này đẹp mê hồn, đôi mắt trong veo như có ma lực, thu hút không cho người nhìn vào nó rời đi. Đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nước da trắng ngần vì men rượu mà ửng đỏ.

Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy khó chịu, buông tay Âu Thần chạy ra một góc nôn hết những thứ vừa uống ra ngoài. Lúc này cô thật sự thấy khó chịu, cổ họng đau rát, không ngừng nôn ra ngoài. Nhật Hạ bắt đầu khóc, chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại khóc. Lúc này những mảng kí ức lẫn lộn trong đầu cô bắt đầu thay nhau hành hạ Nhật Hạ. Cô thực sự say rồi.

“Hàn Vũ.. anh đâu rồi.” Cô khóc, những giọt nước mắt nhoè hết mascara, bắt đầu không nhìn rõ xung quanh nữa.

Nhật Hạ khóc, một bóng người cao lớn tiến gần đến, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

“Cô ổn không?” Chất giọng khàn khàn, hỏi cô.

Chất giọng này...

Nhật Hạ nhẹ nhàng lau nước mắt, cố gắng loạng choạng đứng dậy.

“Tôi ổn.”

Vừa nói dứt câu, Nhật Hạ loạng choạng suýt ngã xuống, ngã vào lòng anh. Âu Thần thấy vậy liền bế bổng cô lên, để cô vào chiếc xe đã được thư ký đỗ sẵn gần đó.

“Anh cứ về trước đi.” Anh nói với thư ký Chu lúc này đang đứng gần đó.

Hứa Âu Thần lên ghế lái, bước vào.

Nhật Hạ lúc này hoàn toàn mất tỉnh táo, những kí ức kia lại bắt đầu xuất hiện, cuốn lấy tâm trí cô.

“Hàn Vũ... Hàn Vũ.” Nhật Hạ cất tiếng gọi, tha thiết, da diết.

“Hàn Vũ.. là gì của cô?” Âu Thần cau mày, cất tiếng hỏi.

Trong lúc mơ màng, Nhật Hạ vô thức trả lời.

“Người yêu cũ...” lúc này những giọt nước mắt cô đã lăn dài trên má.

“Tại sao lại chia tay?”

“Anh ấy không có những thứ tôi cần.” Ánh mắt Nhật Hạ hướng ra ngoài, nhìn con đường vắng. Vẫn không ngừng khóc.

Vậy ra người đàn ông khác có những thứ em cần!

Tay Hứa Âu Thần nắm chặt vô lăng, tâm trạng hỗn loạn, anh im lặng, không hỏi nữa. Bụng cũng đã bắt đầu đau, cảm thấy rất khó chịu. Gương mặt tái mét, nhăn nhó. Cánh tay trắng đến mức tái đi đã nổi rõ lên những sợi gân xanh.

Nhìn sang bên cạnh, đã thấy cô ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Những giọt nước mắt nóng hổi vẫn còn đọng trên nước da trắng hồng của cô.

Về đến căn hộ chung cư của anh, Hứa Âu Thần đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô rồi đi ra ngoài.



Nửa đêm, Nhật Hạ mơ màng, đặt tay sang bên cạnh lần mò. Lạnh ngắt. Hạ Nhi đâu rồi?

Cô hoảng hốt mở mắt, nhìn khung cảnh lạ lùng xung quanh. Cô đang ở đâu thế này? Nhật Hạ ngồi dậy xác định một lần nữa, nhưng cũng không biết đây là nơi nào, chỉ thấy đâu đau nhức khó chịu. Cô đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài có tiếng nước chảy, có người đang ở trong phòng tắm. Nhật Hạ nhìn xung quanh, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Lúc này Hứa Âu Thần vừa tắm xong, đẩy cửa phòng tắm bước ra trên tóc còn đọng lại những giọt nước chảy xuống áo phông, thấy Nhật Hạ đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô nhìn thấy anh

“Sao tôi lại ở nhà anh?” Nhật Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Vào ngủ đi, mai tôi sẽ đưa em về.” Âu Thần nhởn nhơ, ra ngoài bếp uống nước.

“Giờ tôi sẽ về.” Nhật Hạ cứ thế tiến ra cửa.

“Em thử về xem?” Âu Thần nhanh chân bước ra cửa, đè cô vào cửa, áp sát mặt mình vào mặt cô.

Mặt hai người đang rất gần nhau, lần đầu họ nhìn nhau gần đến vậy, Nhật Hạ sợ hãi, vùng vẫy, gương mặt đã đỏ lựng.

“Sao anh lại đưa tôi về nhà anh?” Nhật Hạ tiếp tục lập lại câu hỏi, lúc này đã nhìn thẳng vào mắt anh, có phần sợ hãi.

“Lúc nãy mười hai giờ đêm, không biết nhà em tầng nào phòng nào, không mở được khoá điện thoại. Chả nhẽ em muốn tôi vứt em ở ngoài đường?” Âu Thần vẫn ghì chặt tay cô.

Nghĩ lại thì, anh thực sự có ý tốt.

“Buông tôi ra.” Ánh mắt Nhật Hạ lúc này đã có phần buông lỏng.

“Ăn mặc xộc xệch thế này đi lại trong nhà một người đàn ông không phải ý tưởng hay đâu.” Âu Thần buông cô ra, đi thẳng ra sofa ngồi, châm thuốc.

Nhật Hạ nhìn xuống bên dưới. Đúng là xộc xệch thật...

“Nếu muốn có thể đi tắm, có sẵn vài bộ quần áo ở trong tủ.” Âu Thần nhả ra làn khói trắng, hướng ánh mắt ra ngoài view thành phố nhìn từ chung cư xuống.

Hả? Nhà anh ta có phụ nữ vậy mà vẫn đưa cô về đây?

“Không cần đâu. Sáng mai tôi sẽ về nhà. Và.. hút thuốc có hại cho sức khoẻ.” Nhật Hạ nói xong, miễn cưỡng đi vào căn phòng vừa nãy.

Giờ là ba giờ sáng, Nhật Hạ nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, thở dài. Cô đi mà không báo một tiếng, chắc Khả Vy lo lắm. Không biết Hạ Nhi có chịu ngủ ngoan không nữa...

Nhưng cô vẫn tò mò về chuyện quần áo, nhà Hứa Âu Thần thực sự có phụ nữ bên cạnh sao? Cô ngồi dậy, mở chiếc tủ quần áo lớn ra, choáng ngợp. Bên trong toàn là quần áo phụ nữ, nhãn hiệu đủ loại, từ đầm đến quần áo đủ cả. Cái nào cũng mới tinh còn nguyên mác. Hứa Âu Thần có sợ thích kì lạ đến mức sưu tầm cả quần áo phụ nữ sao? Nhật Hạ ngây người nhìn tủ quần áo, rồi lại nhìn xuống chiếc váy nhàu nhĩ trên người mình. Vẫn nên thay thì hơn... ngày mai không thể mặc cái này ra đường được. Cô chọn tạm một chiếc váy đơn giản trong tủ đồ, quyết định mặc rồi về giặt mang trả lại cho anh ta sau.

Âu Thần nghe câu nói của cô xong, hành động gạt tàn thuốc bỗng dừng lại. Câu nói này.. có chút quen thuộc. Anh vẫn nhớ như in...

Nhật Hạ lúc này dù đã tỉnh rượu nhưng vẫn rất mệt, chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái lúc nào không hay.