Chương 7: Cha của đứa trẻ

“Vấn đề mà cậu muốn tìm hiểu, thực sự cũng rất khó lý giải. Chúng ta không có bất kì thứ gì của đứa trẻ, không thể mang đi xét nghiệm ADN xem có cùng dòng máu không được.”

Bên kia điện thoại là giọng của Quan Cảnh Nghi, một người bạn thân làm ở bệnh viện của Hứa Âu Thần.

“Được rồi, mình sẽ điều tra thêm, cảm ơn cậu.”

“Đừng khách sáo, sẽ có cách kiểm tra thôi.”

Hứa Âu Thần nói xong, ngắt điện thoại, khẽ thở dài. Đôi mắt mệt mỏi vô thức nhìn xuống dòng xe qua lại, ánh đèn đường đủ thứ màu. Giờ đã rất muộn, nhưng hôm nay anh quyết định ở lại công ty. Anh thực sự muốn kiểm chứng liệu lời nói năm đó của Hàn Kỳ Âm có phải sự thật hay không.

4 năm trước.

“Em xin anh, đừng đi tìm cô ta nữa!” Hàn Kỳ Âm nước mắt lúc này đã lăn dài trên má, bất lực níu lấy cánh tay của người đàn ông đang vội vã rời đi.

“Buông ra.” Hứa Âu Thần lạnh nhạt, vô tình hất thẳng tay cô ra.

“Anh đừng đi tìm con đàn bà đê tiện đó nữa! Ả ta có thai với người khác nên mới rời bỏ anh. Cô ta chê anh nghèo, không có tương lai nên mới rời bỏ anh, phản bội anh rồi có thai với người đàn ông khác. Nếu không có gì mờ ám, hà cớ gì phải bỏ đi?” Hàn Kỳ Âm dường như hét lên, dùng chút sực lực cuối cùng giữ Hứa Âu Thần ở lại.

Hứa Âu Thần nghe xong, dừng bước.

“Cô nói gì?”

Quả nhiên có tác dụng, chỉ cần dùng chiêu này, khiến Hứa Âu Thần tin cô, thì anh sẽ trở thành người đàn ông của cô. Dương Nhật Hạ trong sáng thuần khiết sẽ rơi vào dĩ vãng, một mình đau khổ nuôi đứa con của người tình cũ! Chỉ nghĩ đến thôi, Hàn Kỳ Âm cô đã vui đến phát điên!

“Chính mắt Vương Nhược Đông đã trông thấy cô ta đi với một người đàn ông khác, chỉ ngay sau khi rời bỏ anh.”

“Nhược Đông, chuyện này có đúng không?”

Hứa Âu Thần nghe xong, như sét đánh ngang tai. Anh không tin vào tai mình nữa. Dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn người bạn chí cốt đang mệt mỏi dựa vào sofa, chỉ mong ít nhất hãy nói ra từ không thấy...

“Mình đã nhìn thấy cô ấy tay trong tay với người khác...” Vương Nhược Đông đang ngồi trên sofa, vẻ mặt mệt mỏi, vò mái tóc rối tung, chính anh lúc ấy cũng không tin vào mắt mình.

Hứa Âu Thần nghe xong, im lặng. Sự im lặng đến đáng sợ.



“Vậy nên, em cầu xin anh, ở lại đi. Đừng phí công vô ích nữa, cô ta không yêu anh đâu!”

Hàn Kỳ Âm nhỏ giọng, như muốn thuyết phục, khiến anh đầu hàng.

Đúng như những gì cô ta muốn, anh đã thực sự đã đầu hàng, cố gắng trốn tránh sự thật đến tận bây giờ.

Hứa Âu Thần thức trắng đêm, không thể ngủ nổi. Sau khi mắc bệnh trầm cảm, anh không thể khỏi hẳn, di chứng để lại là chứng mất ngủ nặng. Chứng mất ngủ nặng đến nỗi, nếu không uống thuốc Hứa Âu Thần có thể thức trắng liên tục hai đêm, không ngủ nổi. Anh đã hút hết một bao thuốc, nhìn làn khói trắng bay lơ lửng trên không trung, hồi tượng chuyện quá khứ.

“Đừng hút thuốc!” Dương Nhật Hạ nghiêm khắc đi từ đằng sau, cầm lấy điếu thuốc vứt vào thùng rác gần đó.

Từ đó Âu Thần cũng bỏ thuốc, chỉ vì Nhật Hạ nói mình không thích mùi thuốc lá.

Nhưng từ khi cô bỏ đi anh bắt đầu nghiện thuốc. Thuốc lá là thứ duy nhất giúp anh quên đi, tạm thời cất những kí ức đã cũ.

Âu Thần đưa tay lên vò lấy mái tóc không được chải chuốt, rối tung lên. Hai tay để lên lan can, nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm. Khung cảnh này, thật sự phù hợp để hồi tưởng quá khứ!

Sáng hôm sau, Âu Thần lê cơ thể mệt mỏi, lái xe rời khỏi công ty. Hôm nay là cuối tuần, tất cả nhân viên đều được nghỉ. Anh muốn qua xem Nhật Hạ và Hạ Nhi đang làm gì.

Đến nơi, Âu Thần cố tìm một nơi khoảng cách xa một chút, chỉ dám nhìn họ từ xa. Vì giờ này mỗi sáng chủ nhật, Nhật Hạ sẽ đưa Hạ Nhi đi đâu đó chơi. Nhưng hôm nay không chỉ có hai mẹ con họ, mà còn có một vị khách lạ mặt. Hứa Âu Thần chăm chú nhìn từ xa, đến khi họ lên xe thì tức giận rời đi. Dương Nhật Hạ, em đã có người đàn ông khác rồi sao?

Ngày hôm qua, Dương Nhật Hạ đang đi siêu thị, liền gặp người quen.

Cô đang cố gắng lấy sữa công thức cho Hạ Nhi ở chiếc kệ trên cùng, khó khăn mãi cũng chưa lấy được. Đang định nhờ nhân viên thì một bóng người đã lấy xuống, còn chu đáo đặt vào xe đẩy cho cô. Nhật Hạ vô thức ngước lên nhìn.

“Hạo Hiên?”

Người đàn ông đối diện nở nụ cười ấm áp, nhìn cô trìu mến.

“Chào em.”

Hôm nay lại gặp vị học trưởng này rồi.



Thời còn đi học, nét đẹp của Dương Nhật Hạ khá nổi bật, thu hút rất nhiều nam sinh để ý. Từ lúc lên đại học, cô đã vinh dự được gọi với biệt danh hoa khôi khoa thời trang. Tính tình vốn thân thiện, dễ gần, luôn nở nụ cười mê hoặc với người đối diện, Nhật Hạ dễ dàng chiếm thiện cảm của tất cả mọi người. Có rất nhiều học trưởng, bạn học, thậm trí là đàn em theo đuổi cô, nhưng họ đều vì sự kiên quyết từ chối của cô mà bỏ cuộc. Duy nhất chỉ có một người kiên trì suốt bốn năm, đến tận khi cô bỏ học, người ấy chưa bao giờ chịu bỏ cuộc.

Lâm Hạo Hiên học khoa kiến trúc cùng trường với cô, trên cô một lớp. Cậu nam sinh si tình đã tương tư Dương Nhật Hạ xinh đẹp thuần khiết từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Hạo Hiên rất tốt bụng, luôn mang nước, đồ ăn, luôn đi theo cổ vũ Nhật Hạ, thế nhưng năm lần bảy lượt bày tỏ đều bị cô khéo léo từ chối. Sau bao nhiêu lâu, Hạo Hiên vẫn kiên trì, để Nhật Hạ bớt ngại, anh quyết định làm bạn tốt với cô.

Vào đêm hôm cô tuyệt vọng rời đi, Hạo Hiên cũng ở đó, nhẹ nhàng an ủi cô. Ngoài ba người bạn thân, Hạo Hiên cũng là một trong những người khiến cô cảm kích nhất.

“Dạo này anh thế nào rồi? Công việc tốt chứ.” Nhật Hạ cởi mở, hỏi thăm anh. Tay vẫn lấy đồ từ kệ của siêu thị, Hạo Hiên vẫn đi theo sau.

Anh vẫn như thế, vẫn luôn thích đi phía sau cô.

“Có một vài dự án mới, công việc khá ổn định, thu nhập trung bình ở mức khá cao, đạt tiêu chuẩn đủ để nuôi một gia đình nhỏ.” Hạo Hiên mỉm cười, trả lời trôi chảy.

Nhật Hạ nghe xong cũng bật cười. Cô hiểu ý đồ trong câu trả lời của anh, một phần cũng muốn thăm dò cô.

“Vậy thì phải kiếm một cô vợ trẻ đẹp thôi.” Nhật Hạ trêu ngược lại anh, cả hai cùng mỉm cười.

“Em hiểu ý anh mà.. cả hai chúng ta vẫn còn độc thân, yêu cầu của anh là hợp pháp mà.” Hạo Hiên tiến lên đẩy xe giúp cô, chuẩn bị thanh toán.

“Để em. Em nói rồi mà, em đã kết hôn với Hàn Vũ rồi, bọn em chưa ly hôn, em cũng không muốn mở lòng thêm với bất kì ai nữa.” Dương Nhật Hạ đang cho đồ vào túi, nói đến vấn đề này làm cô có chút mất tự nhiên. Nhưng cũng không phải lần đầu tiên Hạo Hiên vào thẳng vấn đề như thế.

Hạo Hiên im lặng, vẫn đi theo cô.

“Nhưng mà chí ít, cũng để anh theo đuổi em chứ.” Hạo Hiên lúc này đã chạy lên đi cạnh cô, ánh mắt hiện rõ ý cười.

“Em biết ta gặp nhau ở đây không phải ngẫu nhiên. Nếu phải, thì đây là lần ngẫu nhiên thứ sáu, bảy gì đấy trong tháng rồi anh Lâm.”

“Rồi rồi, cái đấy anh thừa nhận. Nhưng cuối tuần này cùng đi công viên nhé. Anh mua vé rồi, mong Hạ Nhi sẽ thích.” Hạo Hiên dẫn cô ra bến xe bus, cuối cùng cũng chịu vào thẳng vấn đề.

Cuối cùng xe bus cũng đến. May quá, không lỡ chuyến.

“Được rồi, em sẽ suy nghĩ rồi nhắn tin lại cho anh nhé.” Nhật Hạ mỉm cười, đúng là con người cố chấp.

Cô bước lên xe bus, mỉm cười tạm biệt Hạo Hiên.