Chương 12: Đôi mắt của kẻ si tình.

Hứa Âu Thần tức giận lái xe về nhà. Trên mặt thoáng hiện lên nụ cười khinh bỉ.

Họ không có quyền bắt ép anh phải cưới ai hay sắp đặt bất cứ cái gì trong cuộc đời anh hết. Nhất là Hứa gia.

Hứa Âu Thần nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh nổi lên trên nước da tái nhợt đến mức nhìn thấy những mạch máu.

Chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí yên lặng. Âu Thần quay ra, những ngón tay thon dài với lấy chiếc điện thoại, bấm nút nghe.

“Có chuyện gì?” Giọng Âu Thần thể hiện rõ vẻ giận dữ, anh đang không vui.

Người gọi đến là Vương Nhược Đông, một trong ba người bạn thân của Hứa Âu Thần.

Vương Nhược Đông là thiếu gia của Vương Thị, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ. Thừa kế rồi tiếp quản cả một tập đoàn lớn của Vương Thị nhưng tính cách lại vốn hoà nhã, dễ gần, không như những thiếu gia nhà giàu hống hách khác. Dù thế, Vương Nhược Đông lại rất đào hoa, đã từng chơi qua rất nhiều loại phụ nữ, thay tình nhân như thay áo, tính cách và gia thế của mình khiến những cô gái xinh đẹp yêu anh đến ngây dại. Nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ vì không có trái tim của người mình yêu...

“Sao cậu vẫn từ chối lời đề nghị của ông nội? Đáng nhẽ cậu phải đồng ý từ năm năm trước chứ?”

Vương Nhược Đông ở đầu dây bên kia, bắt đầu giở giọng quở trách.

“Cậu thích thì đi mà cưới cô ta? Chẳng phải cậu thích cô ta sao? Đấy, cưới đi.” Hứa Âu Thần tức giận, ngay chính bạn thân anh cũng không buông tha cho anh.

“Không.. nhưng cậu có thể nào rủ lòng thương Kỳ Âm một chút được không? Bao năm nay cô ấy chờ cậu, luôn ở đó, luôn chờ cậu quay về. Cô ấy làm tất cả vì cậu, chỉ để cậu có thể nhìn mặt cô ấy dù một lần. Tại sao cậu không nỡ yêu thương cô ấy dù chỉ một chút? Người chung thuỷ như cô ấy xứng đáng được yêu thương mà?”



Vương Nhược Đông nói một tràng vào điện thoại, cũng đã bắt đầu tức giận.

“Cậu có thể đừng giống tất cả mọi người chỉ nghĩ và bênh vực cho cô ta được không? Nếu như vậy thì đã ai từng nghĩ cho Thiên Di chưa? Đã ai biết cô ta thủ đoạn như nào chưa? Và Vương Nhược Đông, cậu nghe đây. Người phụ nữ duy nhất tôi yêu là Dương Nhật Hạ, tôi không cho phép bất kì ai bước vào trái tim tôi ngoài Nhật Hạ. Đừng cố gắng làm những chuyện vô ích nữa! Tôi sẽ không kết hôn với người mà thậm trí tôi còn không coi rằng đang tồn tại.”

Âu Thần nói xong, cúp máy, ném chiếc điện thoại qua ghế phụ, mệt mỏi lái xe.

Mười năm trước.

Lúc này Hứa Âu Thần, Vương Nhược Đông và Bạch Tu Kiệt đang ngồi bên góc bữa tiệc, nhìn vào cô gái đang kéo Violin trên sân khấu đủ thứ đèn. Bên dưới là những người ăn mặc sang trọng, vừa thưởng thức rượu vang dưới ánh nến vừa thưởng thức âm nhạc. Dường như đây là bữa tiệc sang trọng không tầm thường.

Hôm nay là sinh nhật của Hứa Âu Thần, mừng người thừa kế của Hứa gia tròn mười bảy tuổi. Hứa gia đối xử với Hứa Âu Thần cũng không tốt đẹp gì, cốt chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc xã giao và như quảng bá rằng cuối cùng cũng tìm được vị thiếu gia thất lạc bao lâu nay.

Hứa Âu Thần biết rõ ý đồ của họ, chán ghét bữa tiệc. Dù là nhân vật chính nhưng chỉ ngồi một bên quan sát.

Đến bữa tiệc sinh nhật của anh mà cô ta cũng muốn làm tâm điểm.

Hứa Âu Thần thờ ơ, quay qua nhìn thấy ánh mắt như đang phát sáng của Vương Nhược Đông, nhìn chăm chú đến mức như muốn nuốt chửng sân khấu.

“Mình biết cậu thích Hàn Kỳ Âm.” Hứa Âu Thần quay ra, nhìn Vương Nhược Đông, nhỏ giọng.

“Không.. em ấy là vị hôn thê của cậu mà.” Vương Nhược Đông hoảng hốt, nhìn Âu Thần như đứa trẻ làm gì vụиɠ ŧяộʍ bị phát hiện.

“Từ trước đến nay cậu vẫn quan tâm em ấy hơn tất cả mọi người.”



“Đúng là đôi mắt của kẻ si tình.” Bạch Tu Kiệt cười lớn, nhìn Vương Nhược Đông trêu chọc.

Vương Nhược Đông hoảng hốt cố gắng phủ nhận, ngại ngùng như chàng trai yêu thầm bị cô gái mình thích phát hiện.

Ba người đều là thiếu gia của những tập đoàn lớn mạnh. Gia đình họ vốn đã thân thiết từ lâu, đã bắt tay thành công những cuộc làm ăn lớn, cả ba đều nằm trong top của cả nước, ba tập đoàn vẫn luôn hợp tác giúp đỡ nhau. Vốn Hứa Âu Thần không thân thiết với hai người họ từ trước, nhưng khi anh quay về Hứa gia, hai người họ đã chủ động tiếp cận anh, sau khi đã đủ hiểu về nhau thì họ đã tin tưởng, coi nhau là bạn tốt. Lần đầu tiên Hứa Âu Thần cảm thấy những con người ở nơi đây không tiếp xúc với anh và Hứa gia vì danh lợi.

Vương Nhược Đông tính tình hoà nhã, khiêm tốn.

Bạch Tu Kiệt thì tinh nghịch, thông minh.

Hứa Âu Thần vẫn luôn lạnh lùng, lãnh đạm.

Ba người mỗi người một tính cách khác nhau cứ thế bù trừ rồi trở thành bạn tốt.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy trên chiếc giường, đầu đau ê ẩm, đưa tay lên vò mái tóc rối tung. Hôm qua anh đã lái xe cả đêm, mọi chuyện xảy ra khiến anh không có tâm trạng nào để về nhà. Mỗi lần tức giận, Âu Thần đều có thói quen lái xe cả đêm, một mình ngắm nhìn thành phố tĩnh lặng về đêm, cảm nhận sự tự do chỉ khi thành phố tối đèn mới có. Anh vốn bị bệnh mất ngủ, những ngày như vậy sẽ buông tha bản thân mà không uống thuốc. Đến tận sáng mới quay về nhà để sửa soạn chuẩn bị đến công ty.

Hứa Âu Thần cố gắng đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn mặc chỉn chu đến công ty, mái tóc rối tung đã được vuốt gọn qua đằng sau. Ở công ty còn rất nhiều giấy tờ công việc cần xử lí vẫn chưa được phê duyệt qua.

Thang máy vừa lên đến tầng hai mốt. Bước ra, nhìn qua đã thấy Nhật Hạ đang chăm chỉ làm việc, nhìn thấy cô khiến tâm trạng cũng được thả lỏng bớt phần nào.

Bước thẳng vào phòng, Hứa Âu Thần bảo thư ký Chu cho gọi Nhật Hạ vào phòng làm việc của mình.