Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

5/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tình yêu của anh thật cao cả, anh có thể dành tất cả thời gian của mình để quan tâm đến một người, dù thời gian được bên cô có ngắn ngủi như thế nào anh cũng đã mãn nguyện. …
Xem Thêm

Quả nhiên, thím ba của Thiệu Minh Trạch nói:

- Anh cả tuổi đã cao, cũng mệt cả ngày rồi. Hay là cùng về với chúng em nghỉ ngơi một lát đi. Cứ để bọn trẻ ở lại đây là được rồi, có việc gì chạy đi chạy lại cũng tiện hơn. Chị hai, chị thấy thế nào?

Mẹ Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi một chút rồi cũng hiểu ra, vội gật đầu phụ theo.

Ông Thiệu Vân Bình tối sầm mặt, nói:

- Đám trẻ có thể làm được gì chứ? Ở lại cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi. Tất cả về trước đi. Đợi tình hình của ông ổn định rồi đến lượt chúng trực.

Thím không biết nói gì, vội liếc mắt ra hiệu cho con trai con gái của mình. Mấy cô cậu con chú ba cứ tỏ ý không chịu đi, đòi ở lại trông ông. Đang lúc náo loạn thì bà nội tức giận quát:

- Tất cả ở lại. Không ai được về. Tất cả cùng ở lại.

Thấy bà nội tức giận, mọi người đều sợ hãi không dám tranh giành, người ngồi người đứng đợi ngoài hành lang nhưng không ai chịu rời khỏi đó cả.

Thiệu Minh Trạch đứng xem cảnh hỗn loạn ấy, không kìm nỗi nhếch mép, quay người bỏ ra ngoài. Anh có người bạn học đang làm bác sĩ ở bệnh viện này. Vừa hay hôm nay, anh ấy trực đêm. Anh đến đánh thức người bạn học đang ngủ gà ngủ gật, chẳng thèm khách sáo, nói:

- Dậy đi, nhường chỗ cho tớ nghỉ chút nào.

Hồi sáng, người bạn học đã gặp Thiệu Minh Trạch, anh ấy biết ông nội anh đang nằm ở phòng ICU nên không khỏi hiếu kỳ, hỏi:

- Cậu không trông ông để tỏ lòng hiếu thảo sao? Chạy đến chỗ tớ làm gì?

- Có người trông ông nội rồi, chỉ thiếu mỗi tớ thôi. Mai tớ phải họp, cậu nhường chỗ cho tớ chợp mắt một chút đi.

Người bạn học hết cách, đành nhường chiếc giường trực cho anh.

Thiệu Minh Trạch ngủ một giấc đến hơn sáu giờ sáng. Di động bỗng rung, anh nghe điện. Giọng nói vừa lo lắng vừa nghiêm khắc của mẹ anh truyền lại từ đầu dây bên kia:

- Con chạy đi đâu vậy hả? Ông nội con tỉnh rồi, muốn tìm con đấy. Mọi người đều ở đây mà chẳng thấy con đâu cả.

Giọng Thiệu Minh Trạch bình tĩnh như thường, anh chỉ nói:

- Con đang ở bệnh viện. Con sẽ đến ngay.

Anh cúp máy, hai tay xoa xoa hai gò má, sải bước đến phòng ICU. Khi đi ngang qua phòng xét nghiệm, anh tình cờ thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc từ đằng xa. Anh sững người dừng bước như thể bị ai đó lén lút dùng gậy đập từ phía sau vậy.

- Đó là người con gái, dáng cao cao, cơ thể mảnh khảnh, khoác một chiếc túi lớn, vội bước về phía cuối hành lang rồi mất hút sau khúc ngoặt. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới sực tỉnh, xoay người đuổi theo cô gái. Nhưng khi anh đã đuổi đến khúc ngoặt hành lang thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.

Vì là sáng sớm nên hành lang trống trải, chỉ có thể thấy những tấm biển chỉ dẫn trên cao, hết mũi tên này đến mũi tên khác càng làm cho đường hành lang càng giống như một mê cung.

Anh đứng đó mơ màng nhìn những mũi tên, không biết mình nên đuổi theo đường nào, giống như đêm khuya nhiều năm trước đó, anh lái xe trên đường rộng thênh thang của thành phố này, tìm kiếm như điên nhưng vẫn không thể nào tìm thấy con đường mà cô ấy đi.

Điện thoại trên tay anh lại đổ chuông. Anh cúi xuống nhìn, vẫn là mẹ, chắc mẹ lại gọi tới giục anh. Anh không có thời gian nghĩ đến chuyện nhiều năm trước nữa, vội quay đầu về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Người nhà họ Thiệu đều chờ bên ngoài phòng bệnh, chỉ có bà nội và bác cả được vào trong. Mọi người ở bên ngoài thấy Thiệu Minh Trạch chạy đến thì nhìn anh với những ánh mắt khác nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch không kiềm nổi, khẽ trách anh:

- Con chạy đi đâu thế?

Thiệu Minh Trạch trả lời thản nhiên như không:

- Con có người bạn học là bác sĩ ở bệnh viện này nên qua chỗ cậu ấy hỏi bệnh tình của ông.

Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vậy, thần sắc mới dịu lại. Bà khẽ vỗ lưng anh, nói:

- Mau vào trong đi. Ông muốn gặp con đấy.

Bao nhiêu cháu trai cháu gái như vậy mà ông nội chỉ muốn gặp mình anh. Điều này chứng tỏ anh khác những người khác. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Thím ba giơ tay đẩy con trai cả của mình vào, cười nói:

- Mau vào đi, con cũng lo lắng cả đêm rồi. Con vào thăm ông cùng anh Minh Trạch đi. Thường ngày ông nội thương yêu con nhất mà.

Thiệu Minh Trạch không nói gì, chỉ quay đầu liếc nhìn mẹ con họ, ánh mắt đó thoáng lạnh lùng. Người đàn bà vốn đang lải nhải, bị anh nhìn mà lạnh toát người, vô thức im bặt. Đến khi bà ta xốc lại tinh thần thì Thiệu Minh Trạch đã một mình vào trong phòng bệnh, còn con trai bà ta thì vẫn đang đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng dám bước lên phía trước một bước. Bà ta không khỏi vừa phiền não vừa tức giận, muốn trút giận mà lại không có chỗ nào để trút, chỉ có thể hằm hằm nhéo con trai mình hai cái, khẽ mắng:

- Chẳng được tích sự gì cả. Con sợ gì nó chứ?

Trong phòng bệnh, tuy ông nội vẫn yếu nhưng đã rất tỉnh táo. Bà nội nắm chặt một tay ông, miệng không biết đang lẩm bẩm gì. Ông Thiệu Vân Bình im lặng, hơi cúi đầu, sắc mặt ủ dột đứng bên.

Thấy Thiệu Minh Trạch bước vào, mắt ông nội sáng lên, ông gọi anh lại bên cạnh dặn dò:

- Minh Trạch, cháu chuẩn bị rồi về làm ở tập đoàn đi.

Câu nói buông lơi, Thiệu Vân Bình đứng đó mà mặt biến sắc, thất thanh nói:

- Bố!

Ông nội ngẩng lên nhìn Thiệu Vân Bình, lạnh lùng hỏi:

- Sao hả? Bây giờ lời tôi nói không có nghĩa lý gì sao? Thiệu Thị này là của Thiệu Vân Bình anh sao?

Thiệu Vân Bình nào dám lên tiếng, sợ quá im bặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Ông nội lạnh lùng hừ khẽ một tiếng rồi lại quay đầu sang hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Tại sao cháu không nói gì? Rốt cuộc là cháu có muốn đi không?

Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn ông nội, thản nhiên đáp:

- Muốn ạ. Nhưng trước hết cháu phải bàn giao công việc rồi mới có thể đi được.

Ông nội rất thích sự dứt khoát và có trách nhiệm của anh. Nghe vậy, mặt ông nở nụ cười hài lòng:

- Được. Ông cho cháu thời gian một tuần. Tuần sau, cháu về tập đoàn làm việc, tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc.

Vị trí đó vốn là của Thiệu Minh Nguyên, cháu trưởng của ông. Vị trí đó gần như là dùng để bồi dưỡng người kế nhiệm tương lai của nhà họ Thiệu. Vẻ mặt của Thiệu Minh Trạch hết sức bình tĩnh, anh chỉ khẽ gật đầu nói:

- Vâng.

Thiệu Vân Bình đứng bên nghe mà không cam lòng, chần chừ giây lát rồi giải thích vẻ thành khẩn:

- Bố, vừa rồi bố hiểu lầm ý con rồi. Thiệu Minh Trạch quay về làm việc cho tập đoàn tất nhiên là điều tốt. Chỉ là bỗng nhiên thay vào vị trí của Minh Nguyên như vậy, người ngoài khó tránh khỏi suy đoán lung tung, không có lợi cho sự ổn định của công ty đâu ạ. – Ông ta dừng lại, thận trọng quan sát nét mặt của ông nội rồi lại tiếp tục. – Lần này, đúng là Minh Nguyên đã làm sai. Bố phạt cháu nó là đáng lắm, chỉ có điều thằng bé còn trẻ người non dạ, nếu bị giáng xuống như vậy, e là sẽ không chịu đựng nổi. Hay là bố cho thằng bé một cơ hội đi, cũng coi như cho nó cơ hội đứng dậy từ nơi từng vấp ngã. Đến lúc đó, nếu có thay thế thì thằng bé cũng không còn khúc mắc gì trong lòng.

Ông nội không có phản ứng gì. Thiệu Minh Trạch cũng hơi cúi xuống, như thể chuyện đang nói chẳng liên quan gì đến anh. Anh chỉ đứng đó im lặng lắng nghe. Ánh mắt cầu xin của Thiệu Vân Bình cứ im lặng hướng về bà nội. Thiệu Minh Nguyên lớn lên bên bà, vì khéo ăn khéo nói nên được bà yêu thương nhất.

Thấy ánh mắt con trai nhìn mình như vậy, bà nội không khỏi động lòng, vừa vuốt mái tóc hoa râm của chồng vừa khẽ khuyên nhủ:

- Bệnh thành ra thế này rồi mà còn lo lắng những chuyện đó sao? Dù là chuyện gì thì đợi ông khỏe lại rồi hẵng nói. Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi đã.

Ông tức giận nói:

- Yên tâm dưỡng bệnh ư? Ai trong chúng có thể để tôi yên tâm dưỡng bệnh chứ?

Thêm Bình Luận