Chương 86: [Mười ba]

Mùng 4 tháng 12 năm 2010, 10 giờ 55 phút sáng.

Đây là thời gian rất tốt đi, chí ít ta cho là thế.

Ta ngồi trước bàn lớn, dùng một cái notebook chính mình không quen thuộc, bắt đầu viết kết văn cho hệ liệt ta đã viết một quãng thời gian.

Đúng, kết văn, đây chính là kết văn.

Ta từng không ngừng tự hỏi mình nhiều lần, viết chuyện này để làm gì? Sợ chính mình quên mất, hay là nhắc người khác nhớ lại, hay là khoe khoang cuộc sống cho người bên ngoài.

Ta không phải là một người thích khoe khoang, phàm là một người chịu hai mươi mấy năm giáo dục nước nhà, đều biết loại tình cảm này khoe khoang không được.

Vậy khoe khoang cái gì đây?

Chua xót, khổ cay, cũng như nước lã người khác uống mà thôi.

Đúng rồi, ta đã từng nói ta cũng không phải là Chu Minh, ta là chính ta, ta viết là Chu Minh, còn ta sống cuộc sống của chính mình.

Mà thôi.

Mấy ngày trước ta có đọc một quyển sách, tên sách gọi là《 Tặng ngươi một viên đạn 》, trong sách có mấy câu như thế này: Văn tự không phải là phương tiện để ghi chép lại cuộc sống của ta, mà là phương thức để ta trải nghiệm cuộc sống, bởi vì khi viết sẽ kéo theo khoảng cách giữa ta và đối tượng, khiến cho sự việc nhỏ bé nhất cũng hiện rõ ngũ quan.

Phương thức trải nghiệm cuộc sống. . . Cái này có thể là lý do tốt.

Đây hình như là lần thứ hai ta vì áng văn này viết phần kết.

Nguyên bản cái máy tính và “tình tiết” mà ta đánh ra đều ở trong nhà ta rồi, mà ta lại đang ngồi trước một cái bàn lớn tha hương nơi đất khách quê người.

Trên tờ giấy trắng ta viết ra bốn chữ —— Chu Minh Đỗ Cẩn.

Từ đây, không còn Chu Minh, cũng còn Đỗ Cẩn.

Đáng lẽ ta nên cảm thấy có chút thương cảm, lại thấy những thứ này đều không liên quan đến ta. Chuyện xưa của Chu Minh Đỗ Cẩn đã có thể kết thúc, ta không kể tiếp nữa, mọi người cũng sẽ đoán được là đại đoàn viên, giống như những tình tiết giả thiết kia, cầu người được người.

Nhưng ma trong cuộc sống, thật sự sẽ có đại đoàn viên sao?

Cuộc sống, việc chưa xong đã lại còn tiếp việc nữa.

Vì lẽ đó ta không có dừng lại ở phần cuối lúc trước, cũng không muốn phát sinh một đoạn rồi lại một đoạn sự việc xen giữa sầu lo của Cẩn, ta bỏ đi ý tưởng chậm rãi viết lại cuộc sống, đến đây, là đủ rồi.

Cầu mong mỗi người, sau khi đọc xong, sẽ đi tìm cuộc sống của chính mình.

Ta, đi ăn cơm trưa.

Vợ đang gọi ta.

———— Lăng Duệ, ngày mùng 4 tháng 12, viết tại nước Mỹ.