Chương 83: [Mười]

Hai ta bắt đầu ôm nhau, địa điểm là ngay dưới lầu nhà nàng. Không biết đây là sự trùng hợp của số mệnh hay là trào phúng đối với một số trạng thái bình thường của cuộc sống, nói chung ta đã làm tốt kế hoạch của mình rồi, nàng cũng xuất hiện như trong dự liệu của ta, nhưng trong dự liệu lại xen chút bất ngờ.

Chúng ta thường đem loại này gọi là kinh hỉ đi, vậy lần này cũng không ngoại lệ.

Nàng chỉ mặc một cái áo lông mỏng, không mặc áo khoác. Trên mặt nong nóng, ngay ở lúc ta do dự không biết có nên hôn nàng hay không, có chút kích động lại có chút lo lắng "cách lâu hữu nhãn" [1], nhưng một loại tình cảm nào đó vẫn khởi động ta, làm cho ta trong thời gian ngắn bỏ hết tạp niệm mà liều mạng. Tựa hồ ta nghe được hai chiếc kính kim loại va chạm với nhau, ta liền có điểm muốn cười, đáng tiếc còn chưa kịp cười, liền bị một cái hôn chặn đi tất cả.

"Ta biết ngươi sẽ đến!” Nàng ôm lấy ta, đầu nàng chạm vào đầu ta, ta cười. Ta muốn nói, ta tới bắn pháo hoa cho ngươi xem, hoặc là dùng ngôn từ lập dị nói pháo hoa mỹ như thế nào, nhưng vừa quay đầu, ta phát hiện pháo hoa kia từ lâu đã bắn xong, chỉ để lại những miếng giấy nhỏ và khói tản ra không hề đẹp đẽ, trong không khí, tựa hồ còn tràn ngập mùi thuốc súng.

"Nga?" Ta phát ra một tiếng thở nhẹ.

"Làm sao vậy?"

Ta dừng lại nhìn về phía ống giấy kia, lại quay đầu nhìn Cẩn một chút, không biết nàng có thể nhìn thấy nét mặt của ta hay không, nếu như có thể, nàng nên vì ta kinh ngạc mà hiếu kỳ đi .

"Ai?" Ta đi lại gần phía ống giấy hai bước, ngồi xổm xuống, nhìn một chút, lại quay đầu nhìn nàng một chút. "Không đúng, người bán pháo hoa nói với ta bên trong sẽ có dù nhảy."

Cẩn nở nụ cười, cánh hoa run rẩy.

"Làm sao mà có a, thứ kia, thiêu dù nhảy cũng không còn."

"Sẽ không a, ta khi bé chơi loại pháo hoa này, sau khi bắn lên xong sẽ có dù nhảy."

"Cho dù có, cũng sẽ không ở trong đó đi." Cẩn cười đi tới bên cạnh ta, "Dù nhảy không phải sẽ rơi từ trên trời xuống sao? Được rồi được rồi, làm sao mà giống trẻ con thế."

"Ách. . . Cũng đúng!" Ta gãi đầu một cái, "Vậy hẳn là thời điểm bắn lên sẽ bay trên trời, sau đó rơi xuống, vậy ta tìm xem." Nói, ta bắt đầu tìm ở xung quanh.

"Ai? Ngươi vẫn còn tìm a, quên đi thôi."

"Không được, vạn nhất người bán pháo kia lừa gạt ta thì sao? Ngươi xem nếu thật không có dù, sáng mai ta không thể không tìm hắn đi."

Cẩn cười biểu thị bất đắc dĩ, thấy ta thật sự đi tìm, cũng theo ta mà đi.

Thật sự sẽ có dù nhảy sao? .

Có lẽ sẽ có đi, ta đều cảm thấy, trên thế giới này mặc kệ là chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.

Chỉ là nếu như thật sự có dù nhảy, nhất định không phải là chuyện trong dự liệu của ta.

Chẳng qua là ta cảm thấy, mỗi người đều có chiếc dù của riêng mình, bất luận dù nhảy của ngươi màu sắc như thế nào, nó nhất định mỹ lệ và vững vàng, có thể mang ngươi đến địa phương ngươi muốn đi và địa phương ngươi nên đi.

Ta biết, dù của ta là màu gì, vì lẽ đó mà ta nhất định sẽ tìm được.

"Khà khà!" “tìm kiếm” trên đất một hồi, ta đứng lên, nở nụ cười.

"Tìm được rồi?" Cẩn thấy ta ở nơi đó quay đầu nhìn nàng, ôm vai, cười đi tới.

"Ân!"

"Còn có thật a!" Cẩn đối với “dù nhảy” này của ta vẫn ôm ấp hoài nghi. Ta không biết khi còn bé nàng có bỏ qua loại pháo hoa có dù nhảy này hay không, có điều ta thật sự tìm được a, vì lẽ đó cho nên muốn “điểm quan trọng” này đến như thế, nên không coi là quá vô lý đi.

"Có muốn nhìn một chút hay không?" Ta đứng lên, giơ thứ bên trong tay cho Cẩn xem.

Xác thực không có dù nhảy, có, nhưng chỉ là lễ vật ta chuẩn bị từ trước, được gói giấy lại.

Cẩn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ta, nở nụ cười.

Nàng tiếp nhận, chậm rãi mở ra. Gói cũng không được tinh tế, vì lẽ đó mà mở ra rất dễ dàng. Bên trong là một mặt dây chuyền.

"Cá heo?"

"Ân."

"Tại sao là cá heo?" Cẩn cười, nhìn ta.

"Bởi vì cá heo. . . Thiện lương a, thông minh a, hơn nữa, lại mỹ. . ." Nói xong, ta cố ý ho một hồi, "Khặc, ta nói là cá heo ha, ngươi sẽ không cho là ta đang nói ngươi đi. . ."

Thấy Cẩn sau khi cười xong trên mặt đọng lại chút cảm động, ta liền cầm mặt dây chuyền đó lên, đặt trong lòng bàn tay Cẩn, sau đó cầm lấy giấy gói kia, chậm rãi mở ra.

Nét vẽ thô ráp, bút pháp rất vụng về. Ta vẫn luôn không cho là mình tinh thông hội họa, ta chỉ là. . . tận tâm mà thôi.

"Hoa hồng lễ tình nhân, mùa đông hoa dễ tàn, loại hình tiết kiệm cho xã hội a, ta cũng một lần đi con đường có lợi ích kinh tế đi."

Vẽ hoa hồng, đây vẫn là lần đầu tiên.

Lễ tình nhân năm 2010, trùng hợp cũng là mùng một năm mới, năm nay, có thể không có cách nào cùng đoàn viên, thế nhưng lễ tình nhân năm nay có thể mỹ mãn, cũng là bắt đầu không tệ đi.

Nếu như tình yêu có thể trở thành tình thân, có thể cùng người yêu và người thân hòa thuận đoàn viên, vậy mới thật sự là hạnh phúc.

Ta không biết hạnh phúc này còn cách ta bao xa, có thể rất xa, có thể. . . nó mỗi một ngày đang đến gần.

Ta chờ mong.

.

Ta có nghĩ đến nàng sẽ chạy xuống, nhưng ta chưa hề nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Ta có nghĩ tới. . . Ta không nghĩ tới. . . Cái gì cũng không cần nghĩ tới, bởi vì nàng đến rồi.