Chương 41: Tiền tư hậu tưởng.

Ngoại trừ giải thích với người trong nhà, những chuyện khác dễ dàng hơn nhiều. Từ gửi đơn từ chức đến giờ, có được một tuần rảnh rỗi. Ta rất bận bịu trong một tuần này. Không ngừng tiếp điện thoại, trả lời nghi vấn của thất đại cô, bát đại di. Nhà ở Tây An đã tìm được, cậu cũng gọi điện thoại nói nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho hắn… Điện thoại di động lập tức biến thành đường dây nóng, lời cuối cùng nói xong, cũng không biết mình đang nói chuyện điện thoại với ai, đang nói cái gì. Chỉ muốn thanh thanh tĩnh tĩnh mà ngây ngốc một hồi.

" Cô chu thôi lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết.." [1]

Về đến nhà liền thấy mấy tờ giấy trên bàn, bút mực còn chưa khô. Vẫn luôn sùng bài người viết chữ bằng bút lông, bởi vì chữ khi viết bằng bút lông của ta như thế nào cũng không giống chữ… Như Cẩn nói, ta đem suy nghĩ viết đến quá trừu tượng.

Cùng Cẩn học viết chữ triện, mới phát hiện luyện chữ thật sự có thể rèn tâm tính, mặc kệ gặp phải sự tình phiền lòng cỡ nào, chỉ cần trải giấy ra, mài nghiên, cúi đầu viết nhanh, tất cả buồn phiền đều hóa thành nhất bút nhất họa. Lúc cất tay lên hoàn thành, phát hiện cỗ u sầu kia từ lâu không cánh mà bay. Viết tốt hay xấu nói sau, nhưng cái cảm giác này thực là tiêu sái.

Thơ Liễu Tông Nguyên, chẳng may bị giáng chức a. Những văn nhân mặc khách cổ đại này, quan trường không thuận lợi liền thỏa sức nơi sơn thủy, phóng túng đến rồi phóng túng đi, dù thế nào cũng cảm khái có tài mà không gặp thời, than thở ngựa khỏe không gặp được Bá Nhạc… Trách ai được? Không gặp may không thể đổ cho xã hội đi…

Vậy trách ai bây giờ? Trách chính mình xui xẻo, ám khí bên ngoài xuyên cả chip đi…

Ta liền cảm thấy gần đây mình có chút đen đủi…

"Trở về khi nào vậy?" Cẩn từ ngoài đi vào phòng, vừa đi mà tay còn vung nước.

"Mới vừa về! Ai, vạn sự đã xong, chỉ còn mua vé máy bay!" Cầm lấy một tấm giấy trên bàn đưa cho nàng, "Mẹ ta nói để cậu ta tìm công tác cho ta trước, đừng đến đó mà như người không công ăn chuyện làm!"

"Công tác? Làm gì a?" Cẩn lau tay, ngồi trên ghế, thấy có vẻ đã khô, đem giấy để sang một bên.

"Nghe nói là làm trong công ty bất động sản! Có trời mới biết, qua đó rồi nói sau. Mẹ ta cũng thật sự là, còn cậu ta nữa, sao liền nhiệt tình như vậy đây?"

"Ngươi nha! Đồ không có lương tâm!" Cẩn cười đứng lên, điểm nhẹ lên trán ta, đi ra ngoài rửa hoa quả…

Ngất, ta đây là không lương tâm sao? Lời này nói ra làm trái tim nhỏ của ta thật lạnh, thật lạnh…

Buổi tối ngâm mình trong bồn tắm mà suy nghĩ, trên giá nhỏ bên cạnh để chai rượu vang đỏ lần trước chưa uống xong. Cẩn đều nói ta quá hoang phí, tắm cũng bày đủ trò… Nếu không phải nằm trong bồn tắm chơi điện thoại, thì lại ngâm mình đọc tạp chí, không biết từ lúc nào lại bắt đầu uống rượu vang…

Ta giải thích cho nàng là nữ nhân giống như hồng tửu… Cực phẩm hồng tửu chính là nữ nhân… Nhân gia nói một câu "Ngươi lập tức đi treo cổ trên cành Đông Nam cho ta" …

Đổ mồ hôi… Chỉ nói một câu thôi mà liên lụy đến mạng sống…

Đặt vé máy bay, nhưng do dự không định được thời gian. Thật ra mà nói, nghĩ đến phải rời khỏi nơi này, trong lòng có chút không nỡ. Có điều xem Đỗ bá bá kia, trường kỳ kháng chiến là không miễn được. Ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì ba năm, năm năm… Ai, năm tháng không tha con người nha, chú chim én mùa xuân của ta đã bay đi, hiện giờ cả tổ cũng không còn sót lại…

Chuyện nhà ở cơ bản có chút thuận lợi, khu vực quen thuộc, có hai nơi có thể xem xét, một nhà thì bán, một nhà thì cho thuê… Ý mẹ muốn chúng ta thường trụ, nhất định đòi mua nhà, chỉ tiếc trong tài chính ta eo hẹp, tính toán một chút, chỉ có thể trả được phân nửa… Băn khoăn… Mẹ thì lại quyết định thật nhanh, nhà cứ để nàng mua, nhưng ta phải trả lại cho nàng… Khá lắm, mười năm sắp tới đây xem như làm công cho mẹ…

Có điều vẫn rất cảm kích mẹ, cái gọi là “trả lại” cho mẹ cũng là mẹ đang cổ vũ ta, thứ nhất là không muốn lương tâm ta áy náy, thứ hai là không muốn ta được trong nhà hỗ trợ mà lười biếng, không chịu cầu tiến.

Phiền nha, người sống một đời, ăn, mặc, ở, đi lại, sao lại cảm thấy phiền như thế?

"Này!" Cửa đột nhiên mở ra.

"A?" Làm ta giật cả mình, nhanh chóng choàng khăn tắm.

"Áo ngủ của ngươi, đặt ở đây nha!" Cẩn cười xấu xa, đem áo ngủ treo ở cạnh cửa.

"Ngươi đi vào cũng không gõ cửa…" Nhớ hồi trước phòng tắm có khóa cửa, đều do ta là tên đại sắc lang, không “tình cờ gặp gỡ” cảnh lão bà tắm thì phí đi sức chín trâu hai hổ, liều lĩnh đem khóa cửa hủy đi… Bây giờ tự mình làm bậy thì không thể sống được.

"Còn ngươi có gõ cửa sao?"

Ngẫm lại, thật giống như không có! Đuối lý nhưng không thể để thiệt thòi được, suy nghĩ ngụy biện một hồi…

"Tiếng bước chân của ta lớn nha, ta không gõ cửa ngươi cũng biết ta đến đây! Nào giống ngươi nha, đi nhẹ nhàng như chim nhỏ nha…"

Lời còn chưa nói dứt, ta ngậm miệng, nhân gia đi vào rồi.

Cẩn ngồi ở một bên bồn tắm, nhìn ta nói rằng:

"Rõ ràng ở thế yếu còn hung hăm…"

Quên đi, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng…

Ta bất ngờ duỗi tay ra, ôm lấy Cẩn, "Đến đây đi, ký lai chi, tắc an chi, cùng nhau tắm đi…"

Cẩn giãy giụa nhưng vô dụng…

Rốt cục ta có thể một lần chuyển bại thành thắng…

[1]: Trích trong bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên.

Phiên âm Hán Việt: Thiên sơn điểu phi tuyệt,

Vạn kính nhân tung diệt,

Cô chu thôi lạp ông,

Độc điếu hàn giang tuyết.

Dịch nghĩa: Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.

Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.

Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,

Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.

Dịch thơ: Nghìn non mất bóng chim bay,

Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.

Kìa ai câu tuyết bên sông,

Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài. (Tản Đà dịch)

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Li%E1%BB%85u_T%C3%B4ng_Nguy%C3%AAn