Chương 39: Va phải cửa.

Từ nhà cha đi ra, ra về chẳng vui.

Rất lâu không có cùng cha xảy ra tranh chấp, lần này, dĩ nhiên lại ầm ĩ lên.

Ta cố ý gây rắc rối cho cha, nếu ta là hắn, cũng sẽ tức giận như hắn đi, thật vất vả tìm quan hệ để an bài công tác, mua nhà, mua xe, chuyển trường cho con cũng làm tốt, cuộc sống yên bình, vạn sự yên ổn. Ta đột liên lại nói từ bỏ tất cả, muốn đi Tây An… Cha cảm thấy, hắn khổ cực bị uổng phí, tâm tư cũng bị bỏ phí.

"Ngươi lớn rồi, ta quản không được ngươi, ngươi tự lo lấy đi!" Cha quăng cho ta một câu cuối cùng, nhìn ra được, hắn kịch liệt tức giận, tay đều phát run.

Đem xe đậu ở ven đường,

Gò má có chút đau nhức, nhìn trong gương một chút, có chút sưng đỏ. Tật xấu động thủ của cha xem như không sửa được, gặp phải việc không vừa lòng, ba câu không nói liền động tay động chân… Ai, may mà ta lớn lên rắn chắc.

Đơn xin nghỉ việc đã đưa, tiền trảm hậu tấu, cha muốn phản đối cũng không kịp. Ta nói với phó hiệu tưởng ta muốn làm nghiên cứu sinh, nguyên bản đây là công tác được sắp xếp nhờ vào quan hệ, muốn bỏ đi cũng không phải việc khó gì. Trường học ngược lại không thiếu lão sư, lão sư đang chờ đi làm cũng không ít…

Ta lo lắng, là những việc cần đối mặt sau khi đến Tây An. Đỗ bá bá thái độ kiên quyết, chung quy phải biết hắn ra chiêu gì mới “đỡ” được chiêu đấy… Đối với chuyện không biết, ta đều có lo sợ sẽ tốt quá hóa dở.

Cẩn đã biết chuyện ta từ chức, cho dù hời hợt, nhưng nàng biết được lòng ta xoắn quýt. Không có ngăn cản, không có thảo luận qua nên làm hay là không nên làm. Ta biết, nàng nhất định sẽ xin nghỉ để trở về, mà nàng cũng đồng dạng tin rằng, ta sẽ không để cho nàng một người trở về như thế.

Giữa chúng ta, đã quen không cần phải giải thích quá nhiều thứ, chỉ cần một ánh mắt, một vẻ mặt, liền biết được suy nghĩ trong lòng của nhau. Rất nhiều lúc đều là suy đoán lẫn nhau, cho dù có lúc, quá trình suy đoán sẽ làm người ta phát điên. Nhưng, đây là cuộc sống cùng với phương thức giao tiếp của chúng ta, chúng ta đều làm không biết mệt, tình yêu của chúng ta, cũng chưa bao giờ vì vậy mà giảm đi một phần.

Nghĩ đến việc phải rời khỏi đây, rất không muốn. Ta nên tìm thời gian cáo biệt các học sinh của ta, cần tìm thời gian đi bồi gia gia, hoặc là, cũng nên đi cầu cha tha thứ và giải thích cho các cô cô, nhưng là, tất cả mọi chuyện đặt ra trước mắt, lại phát hiện thời gian không đủ.

Mỗi ngày buổi tối Cẩn đều nhận được điện thoại của Đỗ bá bá, trận bệnh này, làm cho Đỗ bá bá biến thành một người hoàn toàn khác, không còn là trưởng giả uyên bác mà ta quen thuộc kia, lại trở nên hơi không thông ân tình, hắn đều mỗi ngày lặp lại một câu quen thuộc, mỗi ngày đều lặp lại "Tiểu Cẩn, về nhà bồi ba ba" .

Gọi điện thoại cho mẹ, chợt nhớ tới nơi đó đang là nửa đêm, nhanh chóng cúp điện thoại.

Thời điểm thắt dây an toàn, mẹ gọi trở lại.

"Có việc gì sao?"

Luôn luôn là mẹ gọi đến, rất ít khi chủ động liên lạc với mẹ. Mẹ luôn cảm thấy, chỉ cần ta không phân ngày hay là đêm tìm nàng, nhất định là có việc.

"Ba nàng bị bệnh, chúng ta phải trở về đó!"

"Ừ!" Mẹ hiển nhiên còn đang ngủ, lời đều nói đến hàm hàm hồ hồ.

"Cái kia, chúng ta đều đi, nhà… Còn có…"

"Không có chuyện gì! Cậu ngươi còn ở đây! Đúng rồi, ngươi đi qua bên kia dự định làm gì? Ta giúp ngươi tìm công tác!"

"Ta qua làm nghiên cứu sinh!"

"Được, ta biết rồi!"

Mẹ nói ngắn gọn, ta nghĩ, nàng nhất định sẽ gọi cho Cẩn để hỏi cho ra nhẽ… Mẹ này, mỗi lần nói chuyện với ta đều là dăm ba câu, sau đó liền đi tìm tức phụ của ta lải nhải…

Mua cánh gà về nhà, chuẩn bị làm cà ri gà với bí đỏ, đối với chuyện ăn uống, ta xưa nay đều không chê khó khăn.

Cẩn xong việc, vừa vào nhà đã nghe đến tầng tầng mùi cà ri."Lại làm Mãn Hán toàn tịch nha!" Cẩn cười nói.

Quay đầu hướng về phía Cẩn cười.

Ánh mắt Cẩn, nhìn kỹ ta một hồi rồi lập tức trở nên nghiêm nghị.

Thả đồ trong tay xuống, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

"Mặt làm sao vậy?"

Xa xa cũng nhìn thấy mặt ta sưng phù, ta đều nói Cẩn hồ đồ, chuyện gì đều không để ý, chỉ có đối với ta, dù cho là một điểm biến hóa nhỏ bé, nàng hầu như có thể phát hiện đầu tiên.

"Không có chuyện gì, va phải cửa thôi!"

Cẩn không có hỏi nhiều, chỉ là vươn tay ra, sờ mặt ta, khẽ mỉm cười, quay đầu đi vào thay quần áo.

Nàng biết, nhất định không phải là va phải cửa.

Ta biết, nàng biết!